Thơ góp ý của anh Tô Hoàn Ân
Tôi là một cựu học sinh NLSBL thầm lặng, thích liên lạc với anh em trong thân tình, thoải mái và cởi mở nên trong đêm Đại Hội Kỳ 4, thấy các bạn trong ban văn nghệ, các nàng dâu nỗ lực tập dợt và ca múa một cách hồn nhiên, tôi cũng không ngại lên sân khấu làm hề, chỉ mong mua những nụ cười hầu góp phần với anh em, mang lại những giây phút vui tươi, ấm cúng cho đêm Đại Hội.
Sống trong niềm vui còn âm hưởng,chợt nghĩ, nếu vì một lý do nào đó mà những buổi họp mặt của gia đình NLS như các kỳ Đai Hội của anh em mình không còn được tổ chức nữa, thì chắc chắn, tôi và sẽ có rất nhiều người nuối tiếc vì đã mất đi những dịp hội ngộ để vui đùa, để sống, để tìm lại những kỷ niệm của thời chúng ta cùng chung sống, để nhắc nhớ và cũng như tìm hiểu đời sống của các bạn cũ cùng lớp, cùng trường của tôi và của các anh chị.
Vì thế, tôi luôn xem Hội như là một biểu trưng cho gia đình Nông lâm Súc Bảo Lộc và qua quá trình sinh hoạt những năm qua của Hội, đã đạt được thành quả khá đáng kể. Hội đã qui tụ và được sự ủng hộ càng ngày càng đông của các anh em sống tại địa phương cũng như được sự hợp tác của những anh em ở các tiểu bang khác và các nước khác. Cụ thể, tổ chức ĐH 4, mỗi người một việc, chung lưng hài hoà làm việc hầu mang lại bầu không khí đầm ấm, ý nghĩa cho tất cả chúng ta và không phụ lòng Thầy Cô, các thành viên từ xa đến tham dự.
Đạt được những điều nên trên là do công sức của nhiều người, nhưng vai trò của những anh em trong ban đại diện không nhỏ; cũng như chúng ta, nhưng ban đại diện phải đương đầu và chịu trách nhiệm cho sự thành bại trong việc làm, việc tổ chức. Nếu thành công thì tiếng khen chưa chắc nhận được, nếu có gì sơ sót thì dễ bị trách hờn, chỉ trích. Nếu chịu nhìn vấn đề trong cảm thông thì mọi việc sẽ nhẹ nhàng đi. Nếu cùng góp ý, góp sức trong ý hướng xây dựng thì công việc sẽ hoàn hảo hơn. Tôi xin đơn cử trường hợp cá nhân của tôi, khi sửa soạn cho Đại Hội 4, anh Đặng Tấn Lung có đề nghị tôi vẽ hai bức tranh để bán đấu giá với ý định gây quỷ cho Hội, nhưng tranh của tôi đã bị bỏ quên bên xó góc trong đêm đại hội. Sau đó, trong ngày hậu đại hội tổ chức ở nhà của anh Đinh Văn Lê, hai bức tranh ấy được đem trưng ra, anh Lung, trưởng ban tổ chức ĐH 4, đã nhận lỗi trước mặt các Thầy Cô và anh em về việc nầy. Tôi không một chút buồn, tôi hiểu và thông cảm vì do quá bận việc nên anh Lung quên hẳn đi, và đó là việc ngoài ý muốn. Chuyện tôi vừa kể ra chỉ muốn nói, nếu phải chi li kể ra những sai sót từ việc làm, lời nói thì có muôn điều để trách cứ, để chỉ trích. Hãy lấy thân tình, sự cảm thông để đối đãi với nhau thì tình thân càng ngày càng gắn bó hơn.
Thoắt đó, mấy mươi năm trôi nhanh, chúng ta ai cũng già đi….những ngày vui còn lại không bao nhiêu! Sinh hoạt của Hội, gia đình chúng ta, được như ngày hôm nay là kết quả của sự cố gắng của các anh chị em trong ban đại diện. Thành quả đạt được là ước nguyện và tài sản chung của những thành viên trong hội. Chúng ta nên góp tay xây dựng và gìn giữ tài sản đó để chúng ta có những ngày vui, tề tựu kế tiếp.
Tôi cảm thông, ủng hộ ban đại diện không phải vì cảm tình riêng và luôn gắn bó với gia đình NLSBL không phải vì ban đại diện mà vì ngôi nhà chung của chúng ta, đã được đong đầy bởi thân tình ngày cũ. Tôi chỉ mong góp phần những gì tôi có thể làm được, và chung hưởng cái vui với niềm vui của tất cả anh em. Tôi cố tránh, cố xa lánh những việc làm phật lòng nhau và chán ngán đau buồn khi thấy trong anh em mình, có một số ít người cố tìm cách để phân ly từ những nguyên nhân thật tầm thường.