HỌP BẠN

Đêm không tên, nên đêm không tháng
Đêm huy hoàng
Trong địa ngục cao sang
Tiệc rượu – chai đã xếp theo hàng
Bạn bè ta đã đủ
Hồn mang mang khí phách
Ở nơi đây
Không ai là chủ
Chẳng ai là khách
Rượu cạn ly – thoáng chốc lại đầy
Lưu Linh đành ngồi khóc
Tình cảm bạn bè đã dâng đầy
Dâng cao tuyệt đỉnh
Tiếng thủy tinh chạm nhau
Nghe thật thích
Ngôn từ bỗng chốc bật thành thơ
Thơ trong mơ
Thơ có chút gì của nhớ
Ta đọc to
Ai đó nhìn qua
Cười lên cho hả
Như uống xong phải “khà khà”
Lời vắng – nhạc đắng
Chia tay bạn bè
Ngõ vắng
Mình ta
Đêm không tên, nên đêm không tháng
Trên bầu trời chẳng gắn một vì sao
Về cùng ta chỉ có sương bám áo
Chẳng hiểu sương đã bám tự lúc nào.
 
Nguyễn Thành Trung