
Khi vạt quỳ tàn úa
Hai bên đường xác xơ
Con dốc còn bụi bặm
Sỏi đá như hững hờ
Những dập dìu sắc thắm
Cỏ hồng đã tàn phai
Đồi cô đơn trơ trọi
Mang một nỗi u hoài
Những dấu chân hôm qua
Của nhiều người xa lạ
Bỏ đi với hương hoa
Để lại buồn như đã
Chiếc foulard màu tím
Không che nổi mùa đông
Chiều xuống phố rong tìm
Một màu len đã cũ
Mặt hồ vẫn lặng lẽ
Hiu hắt từ trăm năm
Tháp giáo đường vẫn thế
Tiếng chuông đổ thâm trầm
Chợt nhớ về nơi ấy
Muốn tìm khoảng bình yên
Lại thở dài nhè nhẹ
Sợ toang vỡ muộn phiền.
Nguyễn Thành Trung