Hạ về rồi, Phượng buồn rưng rức đỏ
Cố quay lưng - sao cứ phải ngoái đầu
Ta chếnh choáng, loay hoay cơn khốn khó
Vỗ về em, ôm ấp chút nhiệm mầu
Hạ về rồi, ký ức nhòe trong cỏ
Mắt nai buồn hơn thuở mới biết yêu
Tóc thôi bay - ta muốn dừng chân bước
Gió thở dài chen nắng lửa đốt thiêu
Ta gặm nhấm kỷ niệm xưa sót lại
Đầu ngón tay đang rỉ máu - bới tìm
Ta khan cổ - chưa bao giờ gào thét
Thử thì thầm - hình như cũng tàn hơi
Phượng vẫn cháy cho lòng ta rực lửa
Nắng tháng tư khô đét đốt da người
Ta liêu xiêu quơ tay tìm hư ảo
Nửa mặt trời vừa vỡ vụn tả tơi
Hạ về rồi... ta nhớ lắm em ơi
Trong đôi mắt ngấn lên tia máu đỏ
Ly rượu chênh vênh - ngựa già mỏi vó
Hun hút đường xa, xiêu vẹo tình đời.
 
Nguyễn Thành Trung