Sau cái lạnh mùa đông - trời ấm lại
Nắng hoe vàng lốm đốm dưới mặt sân
Cây đào cũ nhú khoe cành lộc mới
Ta giật mình - trời đã chuyển sang xuân.

Bên hiên nhà - cô đơn - Cà phê nhạt
Chậu hoa khô - quên chăm sóc mấy ngày
Nhìn bụi trúc trơ vơ cành trụi lá
Se sẻ buồn đã trốn mấy hôm nay.

Xuân sẽ đến - biết em không trở lại
Ta lơ mơ hoài niệm thuở hồng hoang:
Em điệu đà - trong dáng nét hiền ngoan
Sân trường cũ - nụ cười trong khoé mắt.

Xuân đã đến Đỗ Mai còn khoe sắc?
Hay chỉ là đọng bạc nét thời gian
Em đã vắng – bạn bè dần xa khuất
Biết tìm đâu nơi chôn dấu nồng nàn.

Vừa chớm xuân mà cánh đào đã rụng
Gió vô tình – hay hoa chán cuộc đời
Ta ngao ngán – ngụm cà phê nhạt thếch
Vô duyên - cười – muốn rũ bỏ cuộc chơi.

Muôn lời chúc – rạng ngời màu ngọc biếc
Lời lung linh có cánh – vạn sắc hoa
Ta muốn thét to lên câu: nhớ lắm!
Mùa xuân xưa – trong ký ức nhạt nhoà...


Nguyễn Thành Trung

 

Cùng Tác Giả / Đề Tài