Text Box:
Anh có buồn gì đâu em
Vì cảm xúc đã lỳ chai như đá
Trải xuống con đường ngày xưa
Em cùng anh đi qua nhiều mùa Hạ.
 
Anh có nhớ gì đâu em
Hoài niệm gác vào vách núi
Giữa cánh rừng khô – khan hiếm nụ cười
Có lần em mơ làm mây - kiếm chỗ vui chơi.
 
Đó là ngày xưa! – Ơ… sao cứ là ngày xưa nhỉ?
Chếnh choáng say bài luân vũ cuộc đời
Đôi mắt khô – trái tim buông lơi
Lấp lóa sắc màu thấy tình yêu lập thể.
 
Đã là đá thì làm sao nói được
Không lẽ nào trong đá – Một trái tim
Và như vậy có thể anh… vờ vĩnh
Để dọa em – Hay để nhắc cho mình?
 
Nguyễn Thành Trung