alt
Chị tên là Đặng Thị Chín, là sinh viên khóa 5 Trường Quốc Gia Nông Lâm Mục B’Lao. Chị có người anh ruột tên Đặng văn Tám cũng là sinh viên khóa 3 của trường. Không nhớ từ bao giờ các anh chị từ khóa 1 cho đến khóa 8 đều gọi chị với cái tên thân thương là Chín Cò. Nghe kể ngày xưa học trên trường chị thuộc típ người đẹp chân dài, chị có dáng người cao thon thả, chị được di truyền từ người mẹ từng nổi tiếng một thời là hoa khôi trường nữ sinh áo tím Gia Long Saigon.

Chị là con gái út trong gia đình có 8 người con. Ba của chị làm tới chức Tri Phủ nhưng với bản chất hiền hòa nhân ái ông cũng chỉ là một viên chức nhà nước cần mẫn giản dị. Còn Ông Nội của chị làm đến chức Đốc Phủ Sứ. Ông xây dựng ngôi nhà trên mảnh đất tổ tiên (tọa lạc giữa trung tâm T.P Mỹ Tho).  Công trinh xây dựng từ năm 1914 đến năm 1918 mới hoàn thành. Một ngôi nhà theo kiểu kiến trúc của người Pháp cho đến nay đã gần 100 năm, ngôi nhà vẫn được gìn giữ nguyên vẹn từ mái ngói âm dương đến các khung cửa làm bằng gỗ quí và đặc biệt là các cây cột gỗ mun đen bóng to bằng vòng tay ôm, đở một giàn rui mè cũng bằng gỗ mun chạm khắc rất tinh xảo. Thời bây giờ không dể gì tìm thấy được một ngôi nhà xưa có giá trị nghệ nghệ thuật mà còn gìn giữ được nguyên vẹn như vậy, thật là một ngôi nhà cổ quí hiếm. Hiện nay ngôi nhà ấy được gia đình chị chăm nom bảo tồn làm ngôi nhà Từ Đường của Dòng Họ Đặng. Chị nói để giữ được chủ quyền của ngôi nhà ấy âu cũng là phước báu của gia đình chị. Hiện nay trong ngôi nhà ấy vẫn còn 1 căn phòng dành riêng cho chị, là nơi chị lưu giữ lại những kỹ niệm của thời thơ ấu, thuở nhỏ chị từng là nử sinh trường T.H Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho.

Năm 1959 chị xin nhập học khóa 5 trường QGNLM Ban Mục Súc. Đến năm 1962 chị tốt nghiệp về công tác tại Hiệp Hội Nông Dân Mỹ Tho. Năm 1963 chị chuyển về Chánh Hưng phụ trách chương trình Heo Bắp. Sau đó chị lại chuyển đến Viện Pasteur Saigon. Được 1 năm chị lại chuyển qua Viện Quốc Gia Vi Trùng Học và Bệnh Lý Gia Súc. Cùng năm đó chị lập gia đình với anh Trần Hải Đảo cũng từng là sinh viên khóa 5 trường QGNLM (cùng lớp với chị, nhưng sau đó anh tiếp tục thi vào trường Đại Học Nông Nghiệp Saigon và tốt nghiệp Bác Sĩ Thú Y khóa 11, về công tác tại lò heo Chánh Hưng. Còn chị một lần nữa lại chuyển công tác về Trạm Thú Y Thành Phố vào năm 1965.
 
Anh Chị có 5 người con, 4 trai và 1 gái. Hai người con trai lớn của anh chị cũng tốt nghiệp Đại Học Nông Lâm TP và công tác ngành Thú Y theo nghề của cha mẹ. Biến cố năm 75 làm thay đổi đời sống gia đình anh chị, ngôi nhà anh chị được cơ quan cấp cho trước đó bị chính quyền mới thu hồi.  Anh chị gom góp vốn liếng dành dụm mua được căn nhà mặt tiền đường Gia Long nay là đường Lý Tự Trọng. Anh mở phòng mạch chữa trị bệnh gia súc, chị tiếp tục làm công nhân viên chắt chiu từng đồng lương và nuôi 5 đứa con ăn học. Hạnh phúc đơn sơ êm ấm không được bao lâu, đến năm 1988, anh lâm trọng bệnh qua đời. Bấy giờ chị mới đúng là thân cò lặn lội, một mình tần tảo nuôi con. Kể sao cho hết những khó khăn vất vả của một bà mẹ góa. Vừa làm Mẹ vừa làm Cha chị nuôi dạy 5 đứa con, cưới vợ gả chồng cho tất cả.
 
Đến năm 1990, chị được cho nghỉ hưu trước thời hạn mặc dù trước đó chị đạt danh hiệu Chiến Sĩ Thi Đua trong 2 năm liền. Nhưng chị không hề bận tâm, vì lúc bây giờ chị đã gây dựng được một nền tảng kinh tế gia đình vững chắc, các con chị trưởng thành đều thành đạt. Nhờ có sự góp sức của các con chị xây được ngôi nhà lớn có mặt bằng tầng trệt cho thuê, thu nhập đủ để chi phí sinh hoạt trong gia đình thoải mái, ngoài ra chị còn tích cực tham gia các công tác từ thiện. Chị là một Phật tử mộ Đạo, chị dành phần lớn thời gian cho việc đi lễ chùa và đi cứu trợ những người gặp hoàn cảnh khó khăn, thiên tai, hỏa hoạn. Chị luôn có tên đầu tiên trong danh sách Mạnh Thường Quân đóng góp cho quỹ tài trợ giúp đỡ anh chị em trong đại gia đình NLS.
 
Bản thân chị sống rất đơn giản, chị ăn chay trường. Từ lâu chị là khách mời danh dự, là thân hữu của nhóm bạn cựu học sinh Trung Học Nông Lâm Súc Bảo Lộc. Trong những lần tổ chức họp mặt đầu năm hay những dịp kỷ niệm về trường, chị đều nhiệt tình ủng hộ cả tinh thần lẫn vật chất. Chị luôn đi đầu trong những chuyến viếng thăm chúc Tết Thầy Cô.
 
Không biết ngày xưa chị xinh đẹp thế nào? Chứ bây giờ khi đã vào tuổi Thất Thập Cổ Lai Hy, với mái tóc bạc trắng màu bạch kim quý phái, với dáng người thong dong, thư thả, thoạt nhìn người ta dễ lầm tưởng chị là một Việt Kiều mới về nước.
 
Tôi có duyên được quen thân với chị từ những lần họp mặt Nông Lâm Mục Súc từ những năm 1990. Hỏi ra mới biết ngày xưa tôi được tuyển vào làm ở Viện Quốc Gia Vi Trùng Học và Bệnh Lý Gia Súc là thay thế vị trí của chị. Thời gian qua chị cũng ủng hộ chúng tôi rất nhiều trong sinh hoạt Nông Lâm Súc. Riêng cá nhân tôi cũng nhận được ở chị nhiều ưu ái, chị ân cần chăm sóc tôi như đối với cô em gái nhỏ, nhờ có chị an ủi dỗ dành mà tôi vượt qua được những chông gai trên đường đời có lúc tưởng chừng làm tôi gục ngã.
 
Chị như cánh cò thanh thoát vươn cao trong bầu trời NLS. Cầu chúc chị nhiều sức khỏe, thâm tâm an lạc, để chị có nhiều cơ hội giúp người nhất là giúp anh chị em trong đại gia đình Nông Lâm Súc chúng ta.
 
Bùi Thị Lợi
Sài Gòn, tháng 11 năm 2011
Cùng Tác Giả / Đề Tài