Tôi đã viết một chút về bạn mình, một chút về thầy cô và bây giờ tôi lại muốn viết một chút về mình. Các anh chị em bạn Nông Lâm Súc thân thương của tôi ơi. Quí vị có muốn đọc một chút về tôi không? Tôi muốn mượn một tựa sách của Lổ Tấn để làm đề tài cho bài viết này. Người ta là A.Q chính truyện. Còn tôi là ………
Mùa hè năm 1968, tôi và người chị đi tìm Nha học Vụ Nông Lâm Súc ở đường Mạc đỉnh Chi để ghi danh dự kỳ thi tuyển sinh lớp 10. Rất tiếc là chị tôi thi rớt. Ngày đi xem kết quả, thấy tên mình trúng tuyển tôi đã đi như lướt bay trên mặt đường vì quá sung sướng. Mong ước được học nội trú của tôi đã được thực hiện. Chưa biết cái xứ B’lao xa sôi thơ mộng như thế nào, chỉ được đi học xa nhà là thỏa chí tang bồng rồi. Hồi đó ba má tôi không muốn tôi đi học xa vì sợ thân gái dặm trường. Nhờ chú tôi bảo lảnh, hứa chu cấp tiền học, ba má tôi mới yên tâm. Lần đầu tiên đặt chân tới xứ đeo heo hút gió vào một chiều mưa tầm tả. Chiếc xe nhà của ba má L.P.Hào đưa tôi và bạn lên đường nhập học trể mấy ngày. Trong lưu xá nử sinh, tưởng không còn ai lên nữa nên không cho người ra đón như thường lệ. Tôi một mình xách vali, bước chân lạ lẫm vào trường. May sao có anh Đ.T.Nghỉa lớp đàn anh, thấy tôi nhỏ xíu với cái va li to quá cở nên thương tình ra tay giúp đở. Vào đến lưu xá E bạn N.t.Nga còn tưởng tôi nhập học lớp 8 nên không thèm đón. Hối đó tôi là một cô bé vừa mập vừa lùn. Mang đôi giày cao một tấc, mặt bộ đồ veston màu xanh lá cây mà sau này chi H.N.Thư định mặc để lên sân khấu Đại thính Đường trình diển văn nghệ. Có lẻ vì vậy mà có ai đó có nhã ý tặng tôi một biệt danh thật ấn tượng: Hippie Lợi. Bây giờ Hippie là tên gọi thân thương của tôi. Chứ ngày xưa tôi ghét cay ghét đắn ai gọi tôi như vậy.
Những ngày đầu năm học lớp 10 trôi qua thật ảm đạm. Tôi nhớ nhà đêm nào cũng nằm ôm gối khóc. Cũng may là tôi ở chung với N.T.Nga và V.T.Năm. Hai bạn học từ lớp 8 nên thông thạo đường đi nước bước. Hai bạn đã hướng dẩn tôi những sinh hoạt nội trú. Bạn Nga thì phóng khoáng, bạn Năm thì lại kỹ tính. Bọn tôi đã đặt cho Năm cái tên Quinkyna La Rode vì bạn ấy có chai nước uống là vỏ chai rượu Quinkyna mà không cho ai đụng vào. Tôi cũng có một kỹ niệm với bạn Thu Thủy cùng lớp. Bạn ấy ở chung phòng với chị Hương Lan và chị Ngọc lan nhưng hay cho tôi mượn bàn ủi. Hồi đó bọn con gái ủi áo dài chỉ ủi 2 tà áo, phần còn lại được áo len phủ bên ngoài. Tôi xử dụng chưa quen nên bàn ủi bị cháy. Tôi hốt hoảng không biết làm sao, sợ bạn mình trách. Nhung Thu Thủy đã nhỏ nhẹ bảo: “Lợi, đừng lo, để mình gởi về Saigon, anh mình sửa lại, không sao đâu“. Thật cám ơn bạn vô cùng. Nhớ hôm liên hoan ở lưu xá, N.A.Thi đã kề tai tôi hỏi nhỏ: Lợi chơi thân với Nga, thấy Nga thế nào? Không biết Anh Thi thấy Nga thế nào chứ tôi thấy Anh Thi thật dể thương, thế là năm lớp 11 tôi dọn phòng sang ở với Anh Thi. Tôi viết thư kể tên cô bạn cùng phòng là Anh Thi, ba má tôi phản đối vì tưởng Anh Thi là con trai.
Thời gian đó ở Bảo Lộc phong trào Hướng Đạo còn rất yếu và chưa có Nữ Hướng Đạo sinh. Lúc đầu qui tụ được đông, nhưng sinh hoạt vài lần thì các bạn nghỉ dần như Đồng Anh, Anh Thi, Thu Vân….. chỉ còn tôi, Thái Tốt và N.T.Nga là trụ cột, sau đó có thêm T.K.Yến, V.T.Huệ và nhiều lớp đàn em ủng hộ nên phong trào lớn mạnh. Chủ nhật nào cũng đi thám du khi thì thác Tân Phát, khi thì núi Đại Bình, lúc thì xuống thung lủng Nam Phương hay Đại Lào, Tân Hà …..
Những ngày lể chúng tôi cắm trại trong sân trường, làm lều trên cây. Ngồi trên đó nhìn những bạn tay trong tay đi với nhau dưới ánh trăng đêm trong làng sương mù thật lãng mạn. Tôi cũng ao ước có ai đó cùng đi với mình. Nhưng thú thật suốt ba năm học ở trường không có ai đi cùng với tôi. Vì tôi không có thời giờ cho riêng mình, ngoài chuyện học tập trên lớp, sinh hoạt với các đoàn sinh Hướng Đạo. Tôi còn trọng trách ở lưu xá nữa. Kể về lưu xá E, tôi có rất nhiều kỹ niệm. Năm học lớp 10 tôi chỉ phụ ban trật tự lưu xá cho chị N.A.Thuấn lúc đò làm trưởng lưu xá. Chị H.T.Hường làm phó. Đến năm tôi lên lớp 11, chị Thuấn ra trường, theo thứ tự là chị Hường lên làm trưởng lưu xá. Nhưng chị Hường đưa lý do bận học và sức khỏe kém nên mọi người đề cử tôi. Thường thì lớp 12 mới làm trưởng lưu xá. Tôi chỉ học lớp 11 nên khi nhận chức vụ đó đã gặp rất nhiều khó khăn. Có nhiều bậc đàn chị trêu chọc tôi, nhưng với tính nhẫn nại, chịu khó và khả năng tháo vát của một Hướng Đạo Sinh tôi đã vượt qua. Chỉ có mấy anh con trai là hù dọa tôi suốt ngày. Vì tôi phải tuân theo nội qui lưu xá là cấm tiếp khách con trai trong lưu xá nử vì vậy các anh tưởng tôi tự đặt điều.
Còn nhớ anh N.L.Hải, T.T.Nghị và V.Đ.Cảnh cứ giả vờ hăm dọa làm tôi sợ chết khiếp. Hồi đó T.T.Tốt phụ trách trật tự lưu xá. Nhưng cái lần lưu xá bị mất trộm vào đêm hội diển văn nghệ trên Đại thính Đường. Cả lưu xá khóa cửa nhưng kẻ gian đột nhập lấy hết những tư trang quí giá của chúng tôi. Lúc mở cửa lưu xá, nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, tôi kinh hải ngất xĩu. T.T.Tốt còn bình tỉnh mắng tôi là trưởng lưu xá thỏ đế. Nhưng khi về phòng mình, T.T.Tốt còn kinh hoàng hơn tôi. Cả hai chúng tôi được đưa đi bệnh viện cấp cứu và sáng hôm sau tôi bình phục trở về còn T.T.Tốt thì nằm lại cả tuần và phải chờ người nhà lên đón về Saigon chữa trị. Mất cả tháng trời mới hết cái bệnh nấc lên từng chập, không nói được. Sau nầy nghe kể thủ phạm vụ trộm cũng chính là các bạn trai trong trường đã lấy cắp đồ đạc mà còn bày ra cảnh tượng rùng rợn hù dọa chúng tôi.Thật là quá đáng. Không biết các bạn có ân hận không?
Năm học lớp 12 có xãy ra sự cố quan trọng là học sinh biểu tình phản đối thông báo của Nha học Vụ về các nội qui mới. Chúng tôi bải khóa và cử đại diện về Nha học Vụ trình bày nguyện vọng. Anh N.T.Phước đại diện lớp Canh Nông, C.V.Xịch đại diện lớp Thủy Lâm, tôi đại diện lớp Mục Súc. Anh N.T.Phước thay mặt anh em trình bày với Thầy Đặng Quang Điện. Còn nhớ kỷ niệm đầu tiên gặp Thầy Điện. Tôi bở ngở không tin Thầy là Giám Đốc Nha học Vụ vì phong cách của Thầy rất bình dị. Thầy gọi chúng tôi vào và đột nhiên Thầy chỉ tôi bảo: Nào có chuyện gì ? Nhỏ nầy trình bày đi. Tôi đâu có chuẩn bị để thưa chuyện với Thầy. Nhưng Thầy bảo thì tôi phải vâng lời. Thế là tôi nói. Nói về mục đích của chúng tôi và trình bày nguyện vọng. Nghe xong Thầy bảo 3 đứa về trường tiếp tục học. Thầy sẽ giải quyết thỏa đáng, chúng tôi hú hồn, suýt nửa bị Thầy kêu Cảnh sát bắt về tội xách động học sinh bải khóa biểu tình. Sau lần đó tôi hết dám làm đại diện nữa. Ra trường về học lớp kiểm sự thú y ở Nha học Vụ tôi lại tiếp tục thay mặt các bạn bảo vệ uy danh Nông Lâm Súc Bảo Lộc, chắc có lẻ cái số của tôi là vậy. Gậy sự với Nông Lâm Súc Huế, lấn lướt Nông Lâm Súc Bình Dương. Cũng may là có các bạn bảo vệ, binh vực nếu không chắc gì giờ đây tôi còn ngồi đây viết lại những kỹ niệm này.
Tôi đã từng tự hào tuyên bố trong đời tôi quý nhất là bạn bè. Tôi may mắn có được những người bạn thân thương. Đã sát cánh cùng tôi trong mọi sinh hoạt của trường Nông Lâm Súc. Từ những ngày đầu nhóm bạn Nông Lâm Súc Bảo Lộc chỉ có le que vài người, đến lúc hàng chục, hàng trăm liên lạc được với nhau cả trong và ngoài nước. Đến ngày hôm nay tôi thật sự hài lòng với chính mình. Ngày 01- 01- 07 tôi chính thức bàn giao việc tổ chức họp mặt lại cho các bạn mình. Với xã hội tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một công nhân viên chức. Tôi xin được nghỉ hưu.
Nhìn lại đoạn đường tôi đã đi qua. Từ 1982 đến nay có hơn 25 lần họp mặt Nông Lâm Súc Bảo Lộc và hy vọng chúng ta sẽ còn họp mặt hơn 25 lần nữa ( Hi…Hi…). Chúc những ngày họp mặt của chúng ta luôn vui tươi và nồng ấm tình đoàn kết Nông Lâm Súc Bảo lộc mãi mãi.
Hippie B.T.Lợi,
SaiGon, tháng 3 năm 2007
Trích trong ĐS NLSBL 2007