Reng….reng….. Tiếng chuông điện thoại reo.
Nhấc máy lên tôi nghe giọng Nguyễn thị Nga eo éo “ Ê con ma nhà họ hứa, viết bài cho đặc san NLS chưa mậy ? ”. Tôi cười cầu tài: “Trời ơi, tao vắt óc cả mấy tuần nay mà vẩn chưa ra chử nào. Biết làm sau bây giờ?”. Cuối tháng 3 rồi, Đã gần hết hạn hạn nộp bài cho ban biên tập. Tôi vốn dĩ văn không hay, chử không tốt, nhưng lở hứa rồi. Thật là một trọng trách nặng nề.
Nhớ lại những ngày cuối năm vừa qua, được tin bạn Quách trung Trực hiện đang ở Tây Ninh lâm bệnh hiểm nghèo. Từ lâu Quách trung Trực không có liên lạc với bạn bè ở Saigon, nên ai cũng náo nức muốn đi thăm bạn. Đến hôm đám cưới con trai Lê minh Tươi, bạn bè ngồi lại với nhau, nhắc tới Châu văn Xịch, Huỳnh tấn Kỹ ở Biên Hòa và Vỏ thị Năm ở Trảng Bom, các bạn ấy cũng không khỏe, mổi người một trọng bệnh. Ai nghe cũng xót xa. Thế là cả nhóm đứng lên kêu gọi đóng góp gây quỷ thăm bạn. Được sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn trong và ngoài nước. Nguyễn thị Nga đại diện nhận được số tiền kha khá, bàn chuyện tổ chức đi thăm bạn. Rất tiếc không kịp gặp mặt bạn Nguyễn trung Trực ở Tây Ninh. Khi Lã phạm Lân mang quà đến nhà thì Quách trung trực đã mất ngày hôm trước (ngày 26 tết Đinh Hợi). Chúng ta chỉ kịp thắp nén hương trước linh vị bạn và cầu nguyện cho bạn siêu thoát. Nhớ năm 2004 chúng ta đã mất bạn Phạm kiều Loan. Trước đó cũng đã mất bạn Nguyễn.T.Hiếu, Đ.V.Mảo…. nhìn lại, chúng ta đã vào tuổi U 60 cả rồi. Không biết ai sẽ ra đi trước ai nữa đây ?
 
Hôm rồi đi Thủ Thừa dự đám cưới con gái Vỏ tấn Đức, nghe Đ.T.Hương nhắc tới Huỳnh tấn Kỹ. Tôi cũng công nhận buổi họp nào có Kỹ là có những trận cười không dứt. Với chất giọng Nam bộ khàn khàn, Huỳnh tấn Kỹ kể chuyện vui mà nét mặt cứ tỉnh bơ, trong khi các bạn thì cười lăn ra, cười chảy nước mắt. Vậy mà hôm 01-01-2007 Huỳnh tấn Kỹ trong buổi họp mặt không nói lời nào. Chỉ ngồi im, nhìn mọi người rồi cười thật buồn. Bạn bị ung thư thực quản. Bây giờ thì bạn không đi đâu được, không còn khả năng nuốt thức ăn. Bác sỉ đặt ống dẩn thức ăn vào bao tử, đến giờ ăn thì bơm thức ăn vào. Hôm các bạn lên thăm, Huỳnh tấn Kỹ lăng xăng đón tiếp thật cảm động. Bạn không nói nhiều chỉ chạy tới chạy lui lấy món này món kia, kêu vợ làm thức ăn đải bạn bè. Chúng tôi biết bạn cố tỏ vẻ lạc quan. Chúng tôi cầu mong niềm tin vào cuộc sống sẽ giúp bạn vượt qua. Hãy cố lên Huỳnh tấn Kỹ nhé!
 
 
Trở lại với Châu văn Xịch và căn bệnh suy thận cộng tiểu đường của bạn. Ngày 01-01-2004 Phạm kiều Loan cùng chúng tôi và thầy Phan quang Định đi Biên Hòa thăm Châu văn Xịch. Vừa thấy chúng tôi, Xịch kêu lên: “Em tiêu rồi, thầy ơi“, lúc đó Phạm kiều Loan òa lên khóc. Vậy mà ba tháng sau, Châu văn Xịch run run chống gậy xuống Saigon viếng đám tang Phạm kiều Loan. Thật không thể ngờ phải không các bạn? Châu văn Xịch phải chạy thận mổi tuần một lần, sức khỏe bạn suy kiệt dần. Hôm đầu năm chúng tôi đến thăm bạn. Chúng tôi gọi điện báo trước, vì sợ bạn đi bệnh viện không có ở nhà. Nhưng vì hẹn trước mà chúng tôi phải ân hận. Nghe vợ bạn kể, từ sáng sớm Châu văn Xịch đã thức dậy hối vợ con chuẩn bị thức ăn đải bạn bè. Dành sẳn mấy trái bưởi Biên Hòa thật ngon làm quà cho bạn. Thường thì Châu văn Xịch mỏi mệt nằm thiêm thiếp trên giường, nhưng hôm đó bạn cố ngồi dậy, trông ra cửa ngóng trông các bạn. Lúc chúng tôi đến, bạn bắt tay từng người và nghe tiếng nói để đón tên bạn vì mắt đã mờ không nhìn thấy rỏ. Nhà Châu văn Xịch và Huỳnh tấn Kỹ cách nhau không xa, nhưng hai bạn không thể đến thăm nhau được. Nghe người này hỏi thăm người kia rồi người kia hỏi thăm lại, chúng tôi muốn rơi nước mắt. Đến một lúc nào đó, chúng ta nhớ nhau mà không đến thăm nhau được có xót xa không các bạn?
 
Trường hợp bạn Vỏ thị Năm, lâu rồi không có liên lạc. Tình cờ biết được tin bạn khi đi viếng đám tang của ba Trần công Điền. Nghe tôi giới thiệu là bạn cùng lớp. Mẹ Trần công Điền cho biết nhà của Vỏ thị Năm ở gần đó và bị bệnh rất nặng. Hôm sau tôi rủ Nguyễn thị Nga đến thăm nhưng bạn đã về quê ở Trảng Bom Biên Hòa. Nghe kể, bạn sống độc thân với mẹ già trong mảnh vườn nhỏ. Bạn bị ung thư mấy năm nay rồi. Vậy mà bạn bè không ai biết. Tôi xin số điện thoại và gọi bạn ngay. Vẩn giọng nói khịt khịt như ngày nào. Nghe tôi xưng tên, bạn mừng lắm. Bạn hẹn tháng sau về Saigon tái khám sẽ gặp lại nhau. Lần gặp đó là một ấn tượng khó quên. Nhận được điện thoại của bạn đã về Saigon, tôi mừng lắm, vội đến ngay. Nhà bạn ở đường Hòa Hưng. Tôi bấm chuông, một phụ nử ra mở cửa. Tôi suýt nửa không nhìn ra bạn. Trời ơi! bạn tôi thay đổi nhiều quá. Tôi còn nhớ khoảng năm 95-96 Vỏ thị Năm đến công ty thăm tôi, câu nói đầu tiên của bạn là “ Ôi! sao mà Lợi gầy, đen, xấu xí quá vậy“. Lúc đó tôi cũng hơi thất vọng vì nghe bạn chê mình. Nhưng nhìn lại đúng là tôi có đen, gầy và xấu xí thật, nên lúc đó tôi chỉ cười xòa thôi. Còn bây giờ, trước mắt tôi không còn Vỏ thị Năm với mái tóc dài đen tuyền óng ả xỏa vai mà bây giờ chỉ còn lơ thơ vài sợi vì đã bị rụng đi nhiều sau những lần điều trị hóa chất. Trông bạn già hơn cả chục tuổi, nụ cười buồn hơn, chỉ giọng nói vẩn còn khịt khịt thân thương như ngày nào.
 
Một tháng sau, tôi và Nguyễn thị Nga đến thăm bạn. Tôi đang dựng xe thì Vỏ thị Năm ra mở. Nguyễn thị Nga cất giọng chào hỏi “Thưa chị, có chị Năm ở nhà không? “ Vỏ thị Năm kêu lên “ Trời ơi! Nga không nhận ra mình sau ?“ Mặc dù tôi đã báo trước nhưng Nga không ngờ bạn mình thay đổi đến như vậy. Ôi! thời gian, ôi! bệnh tật, ôi! cuộc sống. Tôi và bạn bè của chúng ta, hôm nay đây còn có dịp ngồi lại với nhau, hoặc gọi điện thăm hỏi để biết tin tức của nhau. Đó là điều đáng quý và đáng cho chúng ta trân trọng. Xin hảy xiết chặt tay nhau. Giử mãi tình đoàn kết NÔNG LÂM SÚC bất diệt của chúng ta. Những người bạn thân thương của tôi ơi! Viết về bạn mình như thế vẩn còn quá ít. Ai đó hảy tiếp tay tôi. Nối vòng tay lớn, và cùng hát vang lời Đoàn Học viên NÔNG LÂM MỤC chúng ta…..  
 
Saigon Ngày 25 tháng 3 năm 2007                                                           
HIPPY BTL
Trích trong ĐS NLSBL 2007
Cùng Tác Giả / Đề Tài