Bấm nút điều khiển để nghe hay tắt nhạc phẩm Nắng Paris Nắng Saìgòn, tiếng hát Sĩ Phú. 
 
     Thật cm động khi nhận được email của chị Lợi nhờ viết vài lời giới thiệu cho bài Châu Âu Du Ký, tường thuật lại chuyến đi du lịch qua 5 nước Pháp, Hòa Lan, Bỉ, Đức, Ý của chị. Phải thú thật là ngay sau khi đọc lá thơ của chị thì tôi rất ngần ngại, vì tôi không biết gì nhiều về chị thì biết ăn nói sao đây? Nhưng chợt nhớ lại câu nói của nhà văn Alessandro Manzoni: “Một trong những điều tốt đẹp của tình bạn, đó là có thể ký thác một bí mật cho nhau."
     Ở đây thì không có gì là bí mật cả, nhưng được một người tin tưởng mình như một người bạn để ký thác một công việc, cho dù bất cứ một công việc gì thì cũng là một điều sung sướng và hãnh diện lắm thay.  
      Cách đây không lâu, trong lời giới thiệu bài "Bên Dòng Sông Hậu" cho anh bạn nối khố Bùi đức Thắng, tôi có nhắc đến một mẫu đối thoại nho nhỏ giữa hai Bố Con trong tuyển tập sách dịch của nhà văn Hà mai Anh, trong đó ông Bố mừng cho người con trai của mình đã có nhiều người bạn thân trong khi cá nhân ông cho tới giờ phút đó vẫn chưa thể tìm được cho dù chỉ một người… Sau đó, ông Bố nhắn nhủ thêm cho người con rằng: "Những người bạn là những viên ngọc qúi hiếm, họ sánh bước với con trong những giai đoạn của cuộc đời và khuyến khích con. Họ sẵn sàng lắng nghe con, họ nâng đỡ con khi con cần họ và mở lòng ra với con. Phần con, con cũng hãy tỏ rõ cho các bạn con biết rằng con đang yêu thương họ đến đâu.” 
     Vâng! “con cũng hãy tỏ rõ cho các bạn con biết rằng con đang yêu thương họ đến đâu”. Tác động bởi dòng suy tưởng trên, nên tôi đã vội vàng hồi âm ngay cho chị Lợi biết niềm vui mừng khi được chị tín nhiệm. 
     Nhắc đến tên Bùi thị Lợi thì rất nhiều người biết đến, chị hoạt động rất hăng say trong mọi công việc hội họp và tiếp đón bạn bè, nhờ đó cho dù chúng ta đang phải sống rải rác khắp năm châu bốn biển, nhưng cũng đã nối được vòng tay lớn lại với nhau. Từ năm 1982 đến 2008 đã có khoảng 26 buổi họp mặt chính thức gia đình Nông Lâm Súc Bảo Lộc chúng ta.  
     Xin mời các bạn hãy cùng tôi đọc lại lời nhận xét của Thầy Phan bá Sáu về hoạt động của chị trên Trang Nhà: “... từ những năm trước, khi bầu trời chưa được quang đãng lắm sau cơn ba đào của vận nước, chị Bùi thị Lợi đã cùng một số anh chị em có lòng đã tìm mọi cách để tổ chức ngày họp mặt hằng năm của anh chị em NLSBL. Trong buổi giao thời, lòng người xao xuyến, có cơ hội gặp mặt nhau, nói với nhau đôi lời để đem lại chút niềm tin, là điều thật sự hết sức cần thiết! Một việc làm khởi nguồn từ sự cần thiết tìm lại tình người trong hoàn cảnh suy thoái đạo đức, quả đã nói lên được ý nguyện chung, do đó, càng ngày đã được anh chị em tìm về với nhau trong ngày họp mặt càng đông hơn, và đã trở thành một ngày thông lệ hàng năm! Riêng những anh chị ở nước ngoài có dịp trở về thăm quê nhà và muốn gặp bạn bè cũng được chị Lợi sẵn lòng tiếp đón và thường là mối dây cho các cuộc gặp gỡ. Chị đã có ít nhất đôi lần gặp chúng ta tại xứ Cờ Hoa nầy. Những chuyến trở lại mái trường xưa trước đây đều có sự đóng góp tích cực của chị…”  
     Ngoài ra, nếu chúng ta chịu khó lật lại những trang trước của Trang Nhà thì sẽ thấy sự đóng góp rất tích cực qua nhiều bài vở của chị. Từ bài “Hippie Chính Truyện” viết về chính chị vào tháng 3 năm 2007, đến “40 năm trở lại miền Đất Hứa”  tường thuật chuyến viếng thăm trở lại trường của một nhóm bạn bè do chị tổ chức vào tháng 8, 2008, rồi đến “Một chuyến Mỹ Du”  và sau đó là một loạt các bài đặc biệt viết về quí Thầy Cô như Thầy Đặng Quang Điện "Một nén hương kính dâng Thầy", Thầy Phạm Phi Hoành "Thầy tôi bây giờ", Thầy Châu Kim Lang "Có một người Thầy như thế", Cô Nguyễn Nguyệt Yến "Cánh chim không biết mỏi", Thầy Hà Văn Thân "Một cõi đi về" Thầy Trần Ngọc Xuân "Nhớ mãi buổi chiều Xuân" v…v... tất cả những dấu ấn đó đủ nói lên tấm lòng của chị đối với ngôi trường, bạn bè và Thầy Cô NLS chúng ta. 
     Một lần nữa, hãy cùng nhau thử đọc lại lời nhận xét từ một người chưa từng gặp chị bao giờ, đó là anh Vương Thế Đức:  ... chị Bùi Thị Lợi với tấm lòng một mực thương kính thầy cô và sự quí mến bạn bè đã được thể hiện qua việc làm của chị bấy lâu nay; chị đã không ngần ngại, bỏ công tìm mọi cách để tiếp cận với các thầy, cô giáo cũ, thăm hỏi chuyện trò, và qua đó chị đã khéo sắp xếp ghi sơ lược về cuộc đời, sự cống hiến cũng như tình cảm tốt đẹp của riêng chị cũng như của tập thể NLS Bảo Lộc vẫn còn giữ được về họ…  loạt bài của chị đã được dần đăng trên Trang Nhà của Hội và bài nào cũng được đọc giả đón nhận nồng nhiệt với số lần đọc khá cao.” 
     Một người hoạt động tích cực và thương kính Thầy Cô như thế thì thử hỏi làm sao mà không nhiều người biết hoặc nghe đến cho được! Riêng cá nhân tôi, chắc nhờ có duyên may nên cho đến nay đã được hội ngộ với chị vài lần.
     Vào cuối năm 1968, trong một dịp trở lại trường để thăm người em trai đang học lớp Đệ Nhị cũng như có dịp gặp lại người em gái thân thương; chính nhờ cuộc viếng thăm này mà tôi đã được gặp chị Lợi lần đầu tiên, khi tôi mời người em gái đó đi uống nước cùng với chị Lợi vì 2 người là bạn rất thân với nhau.
     Rồi 36 năm sau, tức là vào năm 2004 thì tôi mới có dịp gặp lại chị lần thứ hai nơi quán Faifo của chị Ngô Anh Thuấn ở khu Tân Định cùng với Thái Thị Tốt, Nguyễn Thị Nga, Nguyễn Thị  Kim Nguyệt, Đặng Thị Hoà Bình và rất đông bạn bè khác. Vẫn dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh tươi với nụ cười cởi mở thân thiện và đặc biệt là tài ăn nói lưu loát pha lẫn dí dỏm của chị khiến buổi họp mặt hôm đó rẩt vui tươi và sống động. Và ngay ngày hôm sau, tôi lại có dịp cùng chị và các bạn khác quây quần nói cười rôm rả bên nhau vui như ngày Tết chung quanh nồi bún bò Huế ngạt ngào nơi nhà chị Nguyễn Thị Nga thuộc quận Tân Bình. 
     Lần thứ tư gặp lại chị là vào ngày 1 tháng 1 năm 2008. Chính kỳ họp mặt thường niên này mà tôi mới được thấy tận mắt và mới thật sự thán phục sự tổ chức  thật khéo léo cũng như tài điều khiển chương trình rất là hoạt bát của chị mà trước đây tôi chỉ nghe mà thôi. Gặp được chị vài lần như vậy thì tôi lại có thêm một nhận xét nữa là nét mặt của chị không thay đổi mấy cho dù thời gian vẫn bình thản trôi qua, phải chăng nhờ tính tình luôn vui vẻ, hiếu động nơi con người chị chăng!?
     Tóm lại, như chúng ta đều biết, về mầu sắc thì cũng chỉ có từng ấy mầu, nhưng có người chỉ cần phối hợp hai mầu đen trắng thôi là đã tạo nên một bức tranh thủy mạc thật tuyệt vời, cũng có người lại thích pha trộn nhiều mầu sắc khác nhau như Pablo Picasso đúc kết nên những kiệt tác, khiến cho khách thưởng lãm phải trầm tư suy tưởng. Đó chính là cái sắc thái đặc biệt khác nhau của người họa sĩ. Đồng một thể ấy, với tiếng Việt của chúng ta, cũng chỉ với từng ấy 24 mẫu tự căn bản, mà có người đã tạo ra những vần thơ đủ sức du hồn ta về đến một "suối mơ bên dòng thu vắng" cũng có người lại trải ra những dòng chữ khiến người đọc phải trăn trở nhớ nhung. 
     Riêng chị Lợi thì như thế nào? Xin mời quí Thầy Cô và các bạn hãy bỏ chút thì giờ đón nhận lời mời để cùng chị trèo lên tầng hai của tháp Effel ngắm nhìn toàn bộ kinh đô ánh sáng Paris, nơi có ga Lyon đèn vàng, sau đó nhẹ bước xuống chuyến đò thả hồn xuôi theo dòng sông Seine tràn đầy thơ mộng. Hoặc nhàn hạ dạo chơi trong công viên rộng 32 hecta với hơn 4.5 triệu đóa hoa Tulip đủ loại đủ mầu ở Vương Quốc Hòa Lan rồi cùng nhau tìm một bàn xinh xắn ẩn mình dưới những khóm hoa ngạt ngào hương thơm trong khu vườn rộng nổi tiếng của quán BeerGarten ở Đức để cùng nâng ly thưởng thức một trong những thú uống bia ngoài trời của dân tộc này ...v…v  
     Còn nhiều… còn rất nhiều điều hay và lạ lùng đang chờ đón tất cả với sự xếp đặt khéo léo các mẫu tự lại với nhau qua bài viết sau đây của chị (Trang Nhà, Con Đại Thử) 

 

CHÂU ÂU DU KÝ 

 
Thời gian còn là công nhân viên nhà nước, tôi từng được cử đi tham quan học tập nhiều nơi như Thái Lan, Singapore, Mã Lai, Trung Quốc. Nói là học tập nước ngoài chứ sự thật chỉ là tham quan, du lịch. Trong khi các cán bộ cấp cao hơn thì đi Nga, đi Úc, đi Châu Âu, tôi biết tầm cỡ mình chỉ có vậy. Thế rồi tình cờ tôi cũng được duyên may xin được Visa đi Mỹ mà tôi đã kể cho các bạn nghe trong bài viết Một Chuyến Mỹ Du. Lẽ ra thì tôi đã rất mãn nguyện rồi. Nhưng thói đời “được voi thì đòi tiên”, tôi vẫn khát khao một chuyến du lịch Châu Âu. Mãi đến lúc về nghỉ hưu, bây giờ thì phải áp dụng quốc sách “nuôi quân 35 năm, dụng quân 1 ngày”. Tôi gom góp tiền lương, tiền thưởng, tiền để dành … đủ 1 vé đi “tua” qua 5 nước: Pháp- Bỉ- Hà Lan- Đức- Ý trong 14 ngày. Tôi đã chuẩn bị thật chu đáo cho chuyến đi mà tôi biết chắc chỉ có 1 lần trong đời.
 
Đặt chân đến lãnh sự quán Pháp để phỏng vấn cho việc xin visa với thái độ rất ung dung vì tôi tự an ủi rằng nếu bị từ chối thì mình sẽ dùng số tiền đó vào việc dưỡng già. Một tuần sau, công ty du lịch Vietravel là nơi tôi đăng ký cho chuyến đi đã gọi báo tin rằng visa đi Châu Âu được chấp nhận. Cũng vui, vậy là bắt đầu sắp xếp hành lý.
 
Một buổi chiều cuối tháng tư, phi trường Tân Sơn Nhất rực nắng tiễn đoàn chúng tôi lên đường đi Pháp. Thủ tục xuất cảnh rất nhanh, chuyến bay tạm dừng quá cảnh ở Singapore rồi làm một hơi hơn 10 tiếng đồng hồ thẳng đến Paris. Trong suốt chuyến bay người tôi cứ nửa mơ nửa tỉnh, ngoài các bữa ăn chính ra, thỉng thoảng giọng cô tiếp viên lại ngọt ngào bên tai:“coffee or tea, ma’am?”.
 
7 giờ sáng hôm sau máy bay đáp xuống phi trường Charles De Gaulle, thủ tục nhập cảnh cũng rất nhanh chóng. Vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa phi trường thì đã thấy xe cùng hướng dẫn viên địa phương chờ sẵn nơi car-park từ bao giờ để đón và đưa đoàn chúng tôi đi tham quan ngay điểm đầu tiên: Tháp Effel. Tôi không lạ gì kỳ quan thế giới này vì đã nhiều lần thấy nó qua phim ảnh, sách báo, nhưng bây giờ, được đứng ngay dưới chân ngọn tháp thì tôi mới thấy rõ vẻ đồ sộ đến độ sững sờ của nó, đưa tay chạm nhẹ vào khối thép lành lạnh, tôi không khỏi bồi hồi xúc động: mình đang đứng giữa kinh đô của ánh sáng đây sao?. Chúng tôi xếp hàng để vào thang máy lên tầng 2 của tháp, đứng ở đây ngắm được toàn cảnh thành phố Paris, dòng sông Seine thơ mộng với rất nhiều chiếc cầu bắc ngang, cảnh quan thật ngọan mục.
 
Đến giờ ăn trưa, ê hề các món thịt heo, bò, gà, trừu nướng và rượu vang đỏ, chúng tôi nâng ly chúc mừng ngày đầu tiên trên xứ người. Ở châu Âu nước lọc đóng chai giá mắc ngang bằng rượu vang, nhưng nước máy từ mọi vòi nước đều đạt tiêu chuẩn vệ sinh có thể uống được và miễn phí. Ăn trưa xong, tiếp tục chuyến du thuyền trên sông Seine. Thật như trong mơ, thành phố Paris lướt qua trên mặt sông, tôi chợt nhớ tới con sông Sài Gòn với những chiếc du thuyền trên bến Bạch Đằng, bao giờ quê hương tôi mới theo kịp xứ người. Thuyền cặp bến mà tôi vẫn còn bồng bềnh như đang trên mặt nước. Lại tiếp tục lên xe tham quan kinh đô thời trang của thế giới, ngang qua nhà hát Garnier, quảng trường Concorde, đại lộ Champs Élysée, cổng Khải Hoàn Môn, những địa danh nổi tiếng và cuối cùng về đến khách sạn Novotel Paris Porte D’Italy là trời cũng vừa xụp tối.
 
Sáng sớm hôm sau thức dậy chào ngày mới với sức khỏe được phục hồi, tôi và người bạn đường thân thương đã sẵn sàng cho chương trình tham quan. Đầu tiên là ghé qua vườn Luxembourg, địa danh được nghe nhiều trong thi ca, tiếc là không có nhiều thời gian để ngồi trên ghế đá nhìn những chiếc lá vàng rơi (lá còn xanh), chúng tôi phải đến Viện bảo tàng Louvre cho kịp giờ. Thật đúng là đi tour, ngắm cảnh xem hoa thôi chứ có 2 giờ làm sao thưởng thức được các kiệt tác của những danh họa nổi tiếng. Dù vậy tôi cũng mãn nguyện được tận mắt thấy bản chính bức họa Nụ cười MonaLisa của Leonardo De Vinci, các bức tượng bằng đá cẩm thạch được điêu khắc thật sống động, các nếp áo của tượng trông mềm như lụa thật, bức tranh Napoleon tấn phong nàng Josephine làm hòang hậu với hàng trăm người hiện diện mà sau đó tôi được xem lại một bản sao bức tranh này trong cung điện Versaille, thật tuyệt vời nét cọ tài hoa của nhà danh họa.
 
Buổi chiều đoàn đến tham quan nhà thờ thánh tâm Sacre Coeur trên đồi Mont Martre, du khách đến đây rất đông. Người lớn tuổi thì vào nhà thờ cầu nguyện, thanh niên nam nữ thì ngồi nằm phơi nắng trên bãi cỏ, trên các bậc thềm, các họa sĩ đường phố vẽ thuê chân dung cho khách, không gian thật êm đềm. Ăn tối xong, tôi có cái hẹn với cô em người bạn thân theo chồng định cư ở Quận 14, họ đến đón chúng tôi về thăm căn hộ nhỏ trong một chung cư. Anh chồng người Pháp rất vui vẻ hiếu khách, họ mời chúng tôi uống bia và đưa chúng tôi đi một vòng ngắm nhìn cảnh Paris về đêm. Tháp Eiffel rực sáng ánh đèn thật hòanh tráng, khu phố Paris mới Arc de Défense với những tòa nhà cao tầng làm tôi nhớ New York. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc khi gặp người thân quen nơi xứ lạ quê người. Chia tay chúng tôi hẹn gặp lại ở Sài Gòn.
 
Ngày thứ ba điểm đến là lâu đài Versaille cổ kính. Chúng tôi xếp hàng chờ đợi khá lâu mới vào được bên trong. Nơi ở ông Hoàng bà Chúa phương tây khác xa Tử Cấm Thành Bắc Kinh Trung Quốc, sang trọng, hiện đại hơn và một điều thú vị là họ có đủ các phòng ăn, phòng ngủ, phòng khách với những chum đèn pha lê lộng lẫy, sáng choang, những bức tranh tường, tranh trên vòm nhà hoành tráng, nhưng một du khách tò mò hỏi hướng dẫn viên phòng vệ sinh (WC) của vua ở đâu, chịu thua, ngày xưa quý tộc đi bô các bạn ạ.
Rời điện Versaille chúng tôi trở về trung tâm thành phố, trên đường về ghé thăm một nông trại chăn nuôi bò sữa, có 1 cửa hàng bày bán các sản phẩm thu họach từ nông trại, bên cạnh là một vườn trồng hoa tulip. Lần đầu tiên trong đời tôi được thấy nhiều hoa tulip đến vậy, những luống hoa dài ngút tầm mắt với đủ các sắc màu đỏ, vàng, cam, trắng, hồng, tím. Giá như ngày mai về lại Sài Gòn tôi sẽ mua một bó hoa thật to dành tặng bạn bè và người thân, rất tiếc chuyến đi còn dài. Buổi chiều khi chúng tôi đến viếng nhà thờ Đức Bà Paris, tôi hình dung cảnh thằng gù nhà thờ Đức Bà leo thoăn thoắt trên các mái vòm nhà thờ như trong truyện của Victor Hugo, tôi để ý thấy 1 bức tượng thánh tử đạo ôm cái đầu của mình bị cắt ra để lên đĩa. Sau này tôi mới nghe một người quen đạo công giáo giải thích đó là thánh Joan, bị hoàng hậu nước Pháp thù ghét xui công chúa xin cha chặt đầu ông. Thật quá ác độc. Người bạn đường của tôi đã từng công tác ở Pháp nên thông thạo mọi ngõ ngách, rủ tôi ra phía sau nhà thờ Đức Bà nơi có một vườn hoa tulip rất đẹp và chúng tôi chụp được mấy tấm ảnh sau lưng nhà thờ rất độc đáo.
Rời nước Pháp chúng tôi sang Bỉ, cuộc hành trình bằng xe buýt thật thú vị. Hai bên đường những cánh đồng trồng bông cải nở hoa vàng rực, xa xa thấp thoáng các trại chăn nuôi gia súc, cảnh đẹp thanh bình như trong tranh vẽ. Biên giới Pháp Bỉ không có rào chắn, cửa khẩu chỉ có một biểu tượng cao ngút bên vệ đường, thật thuận tiện cho giao thông. Chúng tôi đi ngang qua Viện nguyên tử Atominum, ngừng lại chụp vài “pô” mô hình cấu trúc nguyên tử khổng lồ, đường kính mỗi khối cầu là 18 mét, thật vĩ đại. Đến Bruxelle tham quan cung điện Hoàng Gia, quảng trường LaGrande, Mannekin Pis tượng chú bé đứng tè, biểu tượng của vương quốc Bỉ. Tôi thật thất vọng, tưởng là to lớn lắm nhưng chỉ là bức tượng đồng nhỏ xíu cao khỏang 50 cm đặt ở 1 góc phố. Nghe kể thời kỳ chiến tranh quân Đức bao vây Bruxelle chúng đặt khẩu pháo ở đây để bắn vào thành phố, nửa đêm có 1 chú bé vô tình đứng tè ngay trên họng pháo nên quân Đức không tấn công được. Để tưởng nhớ chiến công hi hữu này người ta đặt bức tượng cũng là biểu tượng cùa vương quốc.
 
Chúng tôi nhận phòng tại khách sạn La Maison Du Dragon, ăn tối xong bạn tôi có người bạn thân đang công tác ở Bỉ nên được anh ấy đưa đi 1 vòng thành phố bằng tàu điện ngầm thật thú vị. Anh ấy còn đưa chúng tôi tham quan Phố Đèn Đỏ, là phụ nữ mà đến những nơi này thật không hay ho gì nhưng chúng tôi cũng tò mò muốn đi cho biết. Nhìn ngắm các cô gái ăn mặc mát mẻ đứng sau các cửa kính trong các tư thế hở hang mời gọi, tôi thấy xót xa thương cảm cho họ, dù ở đất nước văn minh hiện đại, dù nghề nghiệp đó được công nhận và bảo vệ, nhưng thật phi nhân và tàn nhẫn quá. Lúc về chúng tôi rủ nhau vào quán uống bia. Bia tươi ở Bỉ thật ngon, Chocolat ở Bỉ cũng thật tuyệt, nhưng giá tiền thì cả bia và chocolat đều không tuyệt chút nào.
 
Hôm sau đoàn rời Bỉ để sang Hà Lan cũng bằng xe buýt. Chúng tôi đến thành phố cảng Rotterdam với những cây cầu thật ấn tượng, đến La Haye tham quan tòa án quốc tế, tòa nhà quốc hội, cung điện Hoàng gia. Vì không có thời gian nên chúng tôi chỉ lướt qua thật nhanh nhưng cũng kịp chụp được tấm ảnh ở tượng đài ngọn lửa hòa bình vĩnh cữu bên ngoài cổng Tòa án Quốc tế, nơi đặt các viên đá đại diện các nước trong đó có viên đá cẩm thạch trắng của Việt Nam.
 
Đoàn đến thành phố Amsterdam nhận phòng ở khách sạn Dorint Amsterdam Airport, một khách sạn mới rất tiện nghi hiện đại có hồ bơi trong nhà, có phòng tắm hơi, có mát xa. Lần đầu tiên tôi hưởng thụ trọn vẹn tiêu chuẩn một du khách VIP. Sáng hôm sau đoàn tham quan vườn hoa Keukenhof, nơi đang diễn ra lễ hội hoa tulip lớn nhất thế giới. Lần này thì tôi choáng ngợp thật sự. Trong mơ tôi cũng không thể tưởng tượng nổi có lúc mình được đứng giữa một khung cảnh đẹp như mộng như vườn địa đàng vậy. Ở đây họ sắp xếp trưng bày hoa theo từng chủ đề. Trong công viên rộng 32 hecta với hơn 4,5 triệu đóa hoa tulip đủ loại đủ màu, một con suối nhân tạo chảy quanh các khóm cây đổ vào cái hồ trung tâm nơi đó có các con thiên nga trắng muốt và các con vịt Nhật Bản xinh xắn ung dung bơi lội. Không bút mực nào diễn tả hết vẻ đẹp tuyệt vời của hoa viên này. Tôi tha hồ chụp ảnh, bạn tôi chắc cũng mệt vì phải chiều tôi, chỗ nào tôi cũng muốn chụp, khóm hoa nào, gốc cây nào tôi cũng dừng lại. Làm sao cho đủ, đời người chắc cũng chỉ được 1 lần đến đây. Ước gì được thong thả dạo chơi cả ngày, thời gian thật khắc ngiệt, những lúc như vậy lại trôi qua quá nhanh. 
 
Đã đến lúc phải ra xe, tôi thật đi không nỡ mà cũng đành phải đi. Còn 1 điểm đến cũng không kém phần thú vị đang chờ. Đó là khu đồng quê Zaanse Schaus, nơi còn giữ lại những chiếc cối xay gió truyền thống, cũng là 1 biểu tượng của đất nước Hà Lan. Bên bờ lau sậy, mặt nước sông dâng lên mấp mé đường đi, những chiếc cối xay gió vươn lên sừng sững thật giống những cánh tay của con quái vật khổng lồ mà chàng Don Quixote từng chiến đấu. Khung cảnh làng quê thật yên ả hữu tình, chúng tôi ghé xem xưởng làm guốc gổ cũng là một nét truyền thống của người Hà Lan. Chỉ có một chỗ tôi không muốn vào xem mà cũng phải vào đó là Trung tâm Thương Mại Kim Cương. Tôi thật không hứng thú lãnh vực này nhưng đã đến thì cũng xem cho biết. Người Hà Lan có nếp sinh hoạt độc đáo là sử dụng xe đạp làm phương tiện di chuyển trong thành phố, có những lằn đường dành riêng ưu tiên cho xe đạp. Ở đây ra đường chúng ta không sợ đụng xe hơi mà chỉ sợ xe đạp đụng. Tôi đã không tin vào mắt mình khi nhìn thấy bãi giữ xe đạp công cộng hàng ngàn chiếc xếp thứ tự thẳng tắp. Những chỗ cho thuê xe đạp không cần người quản lý …
Buổi chiều đoàn chúng tôi lên du thuyền đi dọc theo sông Amstel, len lỏi giữa khu phố cổ có những ngôi nhà được xây cất từ hơn trăm năm, cuộc sống thật yên bình. Rời đất nước Hà Lan xinh đẹp tôi thật lưu luyến, đất nước có địa hình thấp hơn mực nước biển mà không thấy hiện tượng ngập nước. Còn Sài Gòn chúng ta biết bao giờ mới được bằng người, thương ôi.
 
Từ Hà Lan sang Đức chúng tôi đi máy bay khoảng gần 2 giờ. Nước Đức đúng là tấm gương thực hiện nếp sống văn minh hiện đại về trật tự vệ sinh đường phố. Thành phố Munich như vừa được lau chùi hút bụi xong, một bồn hoa ở góc phố cũng tươi đẹp như ở cửa hàng hoa. Cung điện Nymphenbourg chỉ được ngắm từ bên ngoài nhưng cũng đủ thỏa mãn du khách với lối kiến trúc độc đáo phối hợp hài hòa hồ nước và bãi cỏ xung quanh. Thú vị nữa là đến tham quan hãng xe BMW, chúng tôi có thể lên ngồi thử bất cứ chiếc xe mẫu nào, thật cứ như là một đại gia. Chiều tối đoàn được đến tham quan xưởng bia Hofbrauhau, nơi sản xuất ra loại bia nổi tiếng trên thế giới và sau đó chúng tôi vào quán BeerGarten. Người ta thường nói:“Đến Munich mà không uống bia ở quán BeerGarten thì chưa phải là đến Munich”.   Tại sao vậy? Xin thưa là vì quán BeerGarten có nguyên một cái vườn cây xanh mát rất rộng, bàn ghế xinh xắn ẩn mình dưới những khóm hoa muôn màu sắc và ngạt ngào hương thơm, khiến cho khách đến hưởng được cái thú vui ngồi uống bia ngoài trời, vừa thưởng thức vị bia vừa thưởng thức vị hoa ngây ngất, vì thế lúc nào quán cũng rất đông và nhộn nhịp.
 
 Ăn uống xong chúng tôi về khách sạn Holiday Inn Munich nghỉ ngơi để hôm sau đi chuyến bay sớm đến Milan.
 
Chỉ 1 giờ bay nhưng loay hoay thủ tục ở phi trường mất gần hết buổi sáng. Đến Milan chỉ kịp tham quan nhà thờ Duomo, nhà hát Scala và khu phố thời trang Emanuell rồi về nhận phòng khách sạn nghỉ ngơi. Hôm sau khởi hành đi Venice với một đọan bằng tàu thủy. Thật là một kỳ quan tuyệt vời, thành phố nổi trên biển với kiến trúc độc đáo, có nhiều chiếc cầu nhỏ xinh xinh bắt qua những con sông hẹp, chúng tôi thuê thuyền độc mộc Gondola len lỏi qua các khu phố cổ, anh lái thuyền người Ý cao to phải cúi rạp người mỗi khi thuyền đi qua các vòm cầu cong cong nhỏ xíu, tôi và chị bạn muốn đổi chỗ cho nhau để chụp hình nhưng anh lái thuyền nhất định không cho vì sợ thuyền chòng chành bị lật. Lên bờ chúng tôi tham quan quảng trường và nhà thờ thánh Marco mà biểu tượng là con sư tử có cánh. Nơi đây có rất nhiều chim bồ câu dạn dĩ sẵn sàng mổ lấy mẩu bánh vụn trong tay chúng ta. Chúng tôi tham quan xưởng thủy tinh, tôi thật thán phục các nghệ nhân chế tạo thủ công các món đồ thủy tinh tinh xảo. Rời Venice trở về đất liền tôi vẫn còn vương vấn chiếc cầu than thở, con thuyền độc mộc, những chú chim bồ câu …
Hôm sau đoàn khởi hành đi Rome, ghé qua thành phố Pisa tham quan tháp nghiêng, lại một kỳ quan nữa của thế giới. Thật đáng khâm phục công trình nghiên cứu và gìn giữ kiến trúc đồ sộ như vậy bị nghiêng lún hàng trăm năm qua vẫn không sụp đổ, bạn tôi nói nếu tháp Pisa không nghiêng thì đã không nổi tiếng. Còn ở Việt Nam mình cũng có nhiều công trình nghiêng lún sao không thấy nổi tiếng vậy nhĩ?
Xe đưa đoàn đến Rome thì trời đã tối, đèn đường mờ mờ trông thành phố càng cũ kỹ, tôi hơi thất vọng. Rome huyền thọai đây sao? Nhận phòng ở khách sạn Euro Star Rome Congress .
 
Sáng hôm sau điểm đến đầu tiên là Vatican. Trái ngược với ấn tượng đêm qua. Đây mới đúng là Rome trong mơ của tôi. Một quảng trường rộng lớn với những hàng cột đá uy nghi, hàng đoàn người xếp hàng dài ngoằn ngoèo chờ đến lượt vào tham quan tòa thánh địa của người Công Giáo. Đầu tiên chúng tôi được hướng dẫn xuống viếng khu lăng mộ 16 đời đức Giáo Hoàng, thật cổ kính trang nghiêm. Không phải là người công giáo mà đến đây tôi cũng bồi hồi xúc động với lòng thành kính tôi cầu nguyện. Đi qua khu lăng mộ tôi sững sốt khi bước vào trung tâm vòm điện Vatican, có rất nhiều tranh, tượng thánh, bệ thờ, người đến viếng rất đông nhưng không ai chen lấn, tất cả đều trật tự, đến phút cuối bạn tôi mới điều chỉnh được máy ảnh chụp chế độ trong tối, và tôi may mắn có được những tấm ảnh mà có lẽ nhiều người rất mong được chụp.
 
Rời tòa thánh Vatican chúng tôi đến Đấu trường La Mã, biểu tượng của thành Rome, kiến trúc này không còn nguyên vẹn nhưng vẫn giữ được hào khí một thời. Đứng ở đây ta nghe như vẵng tiếng reo hò của hàng ngàn khán giả cuồng nhiệt cổ vũ các trận đấu sinh tử giữa người và người và người với mãnh thú, ta nghe như tiếng hổ gầm, tiếng đao kiếm va chạm. Trải qua cả ngàn năm, tường thành sụp đổ nhiều nơi nhưng câu danh ngôn bất hủ “đường nào cũng về đến La Mã” minh chứng cho sự trường tồn và câu triết lý “cái gì của César hãy trả lại cho César” ai cũng còn nhớ.
 
Buổi chiều đoàn tham quan điện Patheon, tận mắt nhìn thấy ngôi đền thờ có trước Thiên Chúa với những hàng cột đá nguyên khối hùng vĩ mà hàng ngàn năm trước con người đã dùng sức mình xây nên nơi thờ cúng thượng đế. Đến xem giếng phun Trévi. Đặc biệt là đài phun nước Piazza Di Spagna nơi người ta tin rằng khi cầu ước điều gì ném một đồng xu xuống hồ sẽ được tọai nguyện. Buổi chiều cuối cùng trên đất nước Italia trời thật lạnh, tôi rút trong túi áo khoác ra 1 đồng 50 xu Euro. Tôi thầm ước cho người thân, bạn bè của tôi tất cả đều được an bình và hạnh phúc, rồi tôi xoay lưng ném đồng 50 xu đó qua vai rơi thẳng xuống hồ nước.
 
Bùi Thị Lợi

Sài Gòn tháng 6 năm 2009

Cùng Tác Giả / Đề Tài