Tôi trở lại Dallas lần này với mục đích viếng thăm nhà người thân 1 tuần. Không như lần trước, năm 2005 tôi ghé qua Dallas một đêm ngoài dự tính.

Lần ấy cũng là lần đầu tiên tôi đến Mỹ trong chuyến công tác tham dự Hội Chợ Chăn Nuôi tổ chức ở Bang Iowa. Tôi đi cùng với anh Nguyễn Tấn Phúc Khoá 2 NLM là giám đốc công ty APC và người phụ tá của anh. Đoàn chúng tôi chỉ có 3 người, chúng tôi nhập cảnh vào phi trường San Francisco. Ở đây chơi mấy ngày rồi mới bay đi Iowa.

Từ San Francisco đi Iowa chuyến bay phải ghé qua Dallas ít phút sau đó cất cánh đi tiếp... Được khoảng vài chục phút thì có tiếng thông báo của phi hành đoàn là máy bay trục trặc phải trở lại Dallas đợi chuyến bay khác. Hành khách đồng loạt ồ lên một tiếng rồi trật tự.  Ba người chúng tôi mãi lo nói chuyện không nghe kịp thông báo nên khi máy bay đáp xuống cứ tưởng là đã đến Iowa nên ung dung đến chỗ đợi lấy hành lý ngồi đợi, trong khi các hành khách khác đã đi sang gate khác lên máy bay đi tiếp. Chúng tôi đợi mãi hồi lâu, anh Phúc sốt ruột đến hỏi nhân viên hàng không mới biết 3 người chúng tôi đã trễ chuyến bay.Chúng tôi hết sức bối rối vì không còn chuyến bay nào đi Iowa tiếp theo trong ngày. Vậy là phải ở lai Dallas chờ. Anh Phúc hỏi thủ tục xin xe bus đưa chúng tôi đến khách sạn của hảng máy bay ngủ lại một đêm, ăn tối (tất cả đều free) rồi sáng hôm sau xe bus đưa chúng tôi trở vào phi trường đi chuyến bay sớm nhất.   

Đến Iowa đã thấy người của Ban Tổ Chức Hội Chợ chờ đón chúng tôi với 3 vali hành lý đến trước từ hôm qua, thật chu đáo hết sức.

Đến năm 2007, Tôi cũng có ý định đi Dallas vài ngày để thăm chị Mai của tôi đang ở đó nhưng chị Mai lại muốn xuống Cali gặp tôi và gia đình để mừng lể Thanksgiving nên ý định không thành.  Đến năm 2010 chị Mai tôi bị bênh quá đời.  Tôi nghĩ chắc là mình không bao giờ có dịp trở lai Dallas.  Lần này tôi sang California du lịch và chờ đến tháng 8 để tham dự Đại Hội Nông Lâm Súc tại Santa Ana, hiện đang ở chơi nhà đứa em trai ở San Jose, cô em dâu mời tôi đi Dallas thăm gia đình đứa cháu, tôi nhận lời ngay.

Tôi cũng đi chuyến bay thẳng từ San Francisco đến Dallas. Nhớ năm 2005 lần đầu máy bay đáp xuống Dallas tôi ngồi gần cửa sổ nhìn ra thấy một ngôi nhà thờ có mái vòm cong màu gạch đỏ rất lạ, đến khi máy bay bị trục trặc đáp trở lại Dallas tôi cũng nhìn thấy ngôi nhà thờ này và có chỉ cho anh Phúc xem nhưng anh nói:  Ở Mỹ thì nhà thờ giống nhau là chuyện thường. Anh không ngờ máy bay bị quay trở lại chỗ cũ. Lần này khi máy bay đáp xuống tôi cũng có ý tìm xem ngôi nhà thờ có mái vòm cong màu gạch đỏ. Kia rồi, hình ảnh thật quen thuộc...tôi thấy nhớ thật nhiều chuyến đi trể máy bay cười ra nước mắt năm xưa...

Phi trường Dallas dường như được nói rộng hơn 7 năm về trước, tôi may mắn được đến nhiều phi trường trên nước Mỹ, như Chicago, New York, Los Angeles... nơi nào cũng quá rộng lớn, nghĩ đến phi trường Tân Sơn Nhất của mình mà tủi thân quá, biết đến bao giờ mới được bằng người....

Ngoài trời nhiệt độ lên đến 109 độ F.  Hơi nóng như thổi lùa vào mặt làm tôi choáng váng, nhớ lần đầu đến Las Vegas giữa trưa mùa hè tôi cũng bị bất ngờ với sức nóng kinh khủng, vừa ra khỏi xe tôi giật mình quay trở vào ngay, nhưng so với Dallas có lẽ Las Vegas còn thua mấy độ. Tôi đi như chạy đến chiếc xe đứa cháu chờ sẵn, tưởng tượng nếu đi bộ thêm chút nữa người tôi sẽ bốc cháy...

Chúng tôi về đến nhà đã 6 giờ chiều nhưng mặt trời vẫn nắng gay gắt như giữa trưa hè Sài Gòn. Ở đây không có cảnh đứng ngoài sân nói chuyện, tất cả mọi người đều ở trong nhà mở máy lạnh 24/24. Mặc dù rất muốn nhìn ngắm ngôi nhà xinh đẹp của đứa cháu và những ngôi nhà chung quanh nhưng tôi cũng không thể... Cảm nghĩ đầu tiên của tôi về Dallas là: Nóng... Nóng... Nóng.

Buổi sáng theo thói quen tôi dậy sớm, bước ra sân định làm vài động tác thể dục khởi động nhưng vừa mở cửa đã vội đóng lại, 8 giờ sáng mà nhiệt độ đã lên đến 90 độ F. Dù đã được báo trước là đang tuần lễ nóng nhất nhưng tôi không ngờ là có thể nóng đến vậy. Tôi hối thúc mấy đứa cháu thức dậy chuẩn bị ăn sáng rồi đi tham quan Dallas vì sợ trưa sẽ nóng hơn. Vậy mà loay hoay cũng 11 giờ mới ra khỏi nhà. Nắng chói chang, ngồi trong xe hỏi máy lạnh thật dễ chịu nghĩ đến cảnh phải bước ra ngoài ai cũng ngại. Từ chỗ tôi ở đến khu Downtown cũng gần 1 giờ lái xe, tôi không lạ gì đường phố ở Mỹ, đâu đâu nhà ở, cửa tiệm. khu mua bán cũng giống nhau... Downtown Dallas không rộng lớn bằng ở Los. đầu tiên chúng tôi đến quảng trường nơi Tổng Thống Kennedy bị ám sát. Nhớ năm 1963, lúc mà cả thế giới xôn xao về vụ thảm sát thì tôi hãy còn là một cô bé chẳng hiểu biết gì về chính sự thế giới.

Tôi chỉ có ấn tượng nhớ mãi là được xem phim thời sự đám tang của Tổng Thống Kennedy. Chiếc quan tài phủ quốc kỳ Hoa Kỳ đặt trên chiếc xe tang mui trần, đứng kế bên là phu nhân Tổng Thống và 2 người con mặc tang phục màu đen , khung cảnh rất trang nghiêm và rất đẹp.

Sau này tôi có cơ hội được xem phim tài liệu nói về cuộc thảm sát, người ta dàn dựng lại cảnh tên sát thủ núp trên tòa nhà cao ngắm bắn thẳng vào xe Tổng Thống, dù không hiểu biết gì nhưng tôi cũng thầm thương tiếc ông Tổng Thống đẹp trai.

Mấy đứa cháu tôi còn nhỏ chẳng quan tâm về cái chết của một ông Tổng Thống Mỹ, chỉ có tôi là cố gắng chụp cho được mấy tấm ảnh ở noi ghi dấu ấn lịch sử nầy, cũng có nhiều du khách đến đây, hình như họ không sợ nắng nóng, họ thanh thản dạo chơi, chụp ảnh... Riêng tôi chụp vội mấy tấm ảnh rồi băng qua quảng trường đến xem ngôi nhà cổ được làm bằng gỗ từ mấy trăm năm trước được lưu giữ lại làm di tích biểu tượng cho thành phố, kế bên là một viện bảo tàng vào cửa free. Còn nếu muốn vào xem tòa nhà nơi tên sát thủ núp bắn Tổng Thống thi lại phải mua vé. Chúng tôi dành thời giờ lên toà tháp cao Reunion Tower ngồi uống cafe ngắm nhìn toàn cảnh downtown Dallas rất thú vị.

Ngày hôm sau, chương trình đi thăm cơ sở làm ăn của mấy đứa cháu, đứa thì mở tiệm may sửa quần áo, đứa thì tiệm làm nail, đứa thì tiệm làm tóc... Công chuyện làm ăn có vẻ phát đạt. Sau đó cả bọn kéo nhau đi shopping, tôi không hào hứng chuyện nầy nên về trước nghỉ ngơi.

Tiếc là ở Dallas tôi không có người bạn nào, tôi biết bên thành phố Houston có bạn Nguyễn Mỹ Huy lớp MS 71 nhưng tôi không qua được... (tôi cũng đoán còn nhiều bạn bè NLS ở Houston nhưng nhất thời không nhớ ai để liên lạc..)

Tôi chạnh nhớ đến chị Mai, người chị họ mà tôi thân thương như chị ruột. Chị một mình rời bỏ quê hương gia đình, theo chân bạn bè vượt biên hy vọng tìm được đời sống mới ở thiên đường hạnh phúc. Nhưng rồi, sau hơn 30 năm vẫn đơn độc nơi xứ người, thành phố Dallas xa lạ, nóng bức, buồn tênh này đã tiễn chị Mai tôi về lại quê nhà với căn bệnh nan y và đôi bàn tay trắng.  Cuối năm 2010 vừa qua chị đã từ giả cuộc đời trong vòng tay yêu thương của người thân. Tôi xót xa tự hỏi ,có bao nhiêu người VN thành đạt trên đất Mỹ này và có bao nhiêu người bất hạnh như chị Mai tôi??

Mấy ngày ở Dallas tôi chỉ đi loanh quanh, ở đây có một cái hồ White Rock, cũng là một nơi thư giãn của thành phố. nhưng trời nắng nóng quá không có một bóng người quanh hồ. Tôi nhớ Lake Tahoe ở Cali, một cái hồ rộng mênh mông như biển trên vùng núi cao 8000  feet. Đường đi đồi dốc quanh co, ngang qua những cánh rừng thông bát ngát... phong cảnh tuyệt đẹp, trên đó là một thành phố nhỏ nhưng đầy đủ các tiện nghi dành cho khách du lịch nghỉ dưỡng, chơi thể thao như bơi thuyền,câu cá, đạp xe đạp.  Mùa đông có cả trượt tuyết. Tiếc là tôi đến Lake Tahoe vào mùa hè nên không khí mát như Dalat của VN, buổi chiều tối và sáng sớm thì rất lạnh.... Thật là một nơi du lịch lý tưởng. 

Trở lại Dallas còn có một vườn hoa, nghe nói mùa Xuân ở đây hoa Tulip rất đẹp. Nhưng giờ là mùa hè, lại nắng quá nóng, tôi thầm so sánh với vườn hoa Kokeinhope ở Hòa Lan tôi có dịp đến vào tháng 4 năm 2009 thì vườn hoa ở đây chỉ là một góc nhỏ. Dù vậy, tôi cũng cố chịu nóng xuống xe để chụp cho được mấy tấm hình làm kỷ niệm.

Tôi biết ở Dallas còn nhiều nơi mà tôi chưa có cơ hội khám phá, mong ước thì bao la nhưng điều kiện thì có hạn nên tôi đành chịu, Một tuần ở Dallas tôi chỉ ao ước tìm được vài người bạn, tôi nhớ Cali... Ở đây mọi buổi chiều mấy đứa cháu đóng cửa tiệm thường tụ tập về nay nhà đứa này, mai đứa kia nấu nướng ăn uống. Thực phẩm ở đây lúc nào cũng thừa mứa, ăn không hết thì đổ bỏ. Tôi nghĩ đến bà con mình ở quê nhà mà chạnh lòng... to 

Mãi đến đêm cuối tuần, tụi cháu rủ tôi đi Winstar World Casino ở mãi bên kia biên giới bang Oklahoma vì nghe nói bang Texas không cho mở sòng bạc.Thật ra chúng tôi di xem ca nhạc thôi chứ chẳng phải thử thời vận gì. Từ Dallas chạy đến đó cũng phải hơn 2 tiếng lái xe, cả một thành phố Las Vegas được thu nhỏ ở đây, cũng có từng khu vực mang các biểu tượng như Tháp Eiffel của Pháp, tượng Nữ Thần Tự Do của Mỹ, tượng Nhân Sư Ai Cập,... đặc biệt khu vực mang biểu tượng Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc thì toàn dân da vàng đa số là người Việt, thôi thì đủ cả: đàn bà thì kéo máy, đàn ông thì xì dzách, bài cào... Tôi nghĩ công sức làm việc cả tuần dành dụm những đồng tiền thấm đẫm mồ hôi có khi cả nước mắt vậy mà chỉ trong phút chốc sẽ về tay không mà sao người ta vẫn cứ lao vào??? 

Mãi nhìn ngắm cảnh tượng cờ bạc nhộn nhịp, suýt nữa tôi lạc mất mấy đứa cháu giữa đám đông ồn ào. Chúng tôi đi vội vì sợ đến trể để xem chương trình ca nhạc. Khán phòng rất rộng tôi ước chừng khoảng trên 5000 người ngồi kín các hàng ghế, Sân khấu thiết kế đơn giản, âm thanh thì tuyệt vời, khán giả tuy đông nhưng rất trật tự, tuy là chương trình ca nhạc VN nhưng tôi thấy cũng có vài người ngoại quốc ngồi xem chăm chú.  Các ca sĩ tương đối nổi tiếng như Ngọc Huyền, Hồ Lệ Thu, Nguyễn Hồng Nhung, Phan Đình Toàn, Thái Ngọc Bích... Các ca sĩ hát xong thì tập trung dưới hàng ghế khán giả nơi để một cái bàn dài bày bán dĩa nhạc của mình. Tôi thấy thật tội nghiệp cho các ca sĩ phải tươi cười gượng gạo chào mời khán giả nhưng nào có bán được bao nhiêu, đa số khán giả hiếu kỳ đến xin chụp hình kỷ niệm...Tôi là người thường rất thích chụp hình nhưng mấy đứa cháu rủ đến chụp hình với ca sĩ thì tôi từ chối.Tôi thấy nao nao làm sao... Chương trình ca nhạc kết thúc, chúng tôi kéo ra trước casino chụp với nhau mấy tấm hình rồi ra về, đến nhà cũng hơn 2 giờ sáng.  

Nghĩ đến ngày mai rời Dallas trở lại Cali, tôi không hề luyến tiếc. Ở dưới đó còn có nhiều bạn bè thân thương chờ đợi tôi, ở dưới đó còn có một ĐH NLS hứa hẹn một chương trình lễ hội thú vị, nhưng dù sao Dallas cũng đã cho tôi những kỷ niệm không quên. 

Tháng 7 năm 2012 

BTL

Cùng Tác Giả / Đề Tài