altNhà tôi có một cây Hồng, bông mầu đỏ đậm. Mỗi lần hoa nở, tôi thường ngắt bông để cắm vô bình để chưng trong nhà...

Tháng 9 năm ngoái, hai cháu ngoại phải về Florida để đi học. Suốt mùa Đông tôi mang nỗi nhớ thương các cháu. Những lúc rảnh rỗi tôi thường làm vườn chăm sóc mấy cây hồng; hay chợt nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, những ngày còn ngồi học tại ngôi trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc. Cũng chỉ vì một bông hồng mà tôi đã có một mối tình đầu tuyệt đẹp...

 Vào giữa năm lớp đệ Nhị, mỗi lần ra khỏi lớp học là người ấy đã đứng sẵn ở cửa lớp để cùng đưa tôi đi về nhà, lúc đó tôi ở trọ nhà bác Kỳ. Một lần đi ngang qua "The White House", nhà thầy Hiệu Trưởng Nghiêm Xuân Thịnh thời đó, nhìn vườn bên hông nhà Thầy, tôi chợt nói "em thích bông hồng mầu đỏ nhất ..."

Một buổi tối Chúa Nhật, tôi đang ăn cơm với vợ chồng Bác Kỳ. Bác Kỳ gái nấu cơm rất ngon và hay nấu mấy món tôi ưa thích. Tôi không thể nào quên được bữa cơm tối hôm đó bác nấu món cá nục hấp nấu với măng tươi và cà chua rau sống cùng đậu hủ chiên chấm mắm tôm dằm ớt thóc, một cây ớt đặc biệt mọc tự nhiên quanh nhà bác. Thời đó tôi vẫn thích ăn ớt Thóc, loại ớt này cay gắt, thơm và mầu đỏ của nó nhìn đầy hấp dẫn nữa, một trái đáng một trái! Bất thình lình, cô Lụa, con gái bác Kỳ, em khoảng 10 tuổi từ ngoài sân trước chạy vào nhà và đưa cho tôi một cành bông hồng mầu đỏ. Tôi còn đang ngẩn ngơ nhưng thấy bông hồng là cầm ngay và hỏi Lụa, "Lụa, ngắt bông hồng này ở nhà cô Bồng hay bác Tám". Lụa trả lời: "có anh nào nhờ em đưa bông hồng này cho chị, và nhắn là bạn của chị". Tôi biết là của ai, nhưng tôi thắc mắc và tự nhủ: "chả nhẽ hay lấy trộm bông hồng nhà thầy Thịnh ...". Dù gì đi nữa thì tôi cũng vui lắm, hắn đã tỏ tình với mình bằng một cánh hồng mầu đỏ thắm như thế là quá đủ rồi. Biết bao nhà có trồng bông hồng chứ không chỉ riêng nhà thầy Thịnh đâu!

Mối tình học trò của tôi thật nên thơ và êm đềm. Tình yêu còn giúp tôi học hành chăm chỉ hơn. Tú Tài I tôi đã đậu hạng Bình, bố mẹ tôi có vẻ hài lòng nên 3 tháng hè ông bà cho tôi đi Sài Gòn chơi vài chuyến. Thông thường tôi đeo theo xe hàng của gia đình chở rau cải từ Đà Lạt, Đơn Dương đi Sài Gòn, nhưng chúng tôi không gặp nhau tại Sài Gòn mà hẹn nhau ở Bảo Lộc. Tôi có bà Cô, em bố tôi, sống ở xã Lam Sơn. Khi từ Sài Gòn trở về nhà, tôi xin phép mẹ cho ghé Bảo Lộc thăm cô vài ngày, thế là mẹ tôi đồng ý ngay. Chúng tôi thường đi chơi chung với anh Đoàn thế Đạt. Trên chiếc xe Honda, anh Đạt lái, tôi ngồi giữa, và người ấy ngồi sau tôi, chở ba mà, chắc như bắp! Chúng tôi đi chơi khắp nơi nào là Tân Thanh, Tân Phát, Tân Bùi, Tân Hà, Di Linh rồi xuống tới đèo Managui nũa. Tối chúng tôi kéo về nhà Cô tôi ăn món thịt thỏ quay. Cô tôi có nghề nuôi thỏ để bán. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn có thịt thỏ ăn đều đều chờ đến khi có tiền gửi đầu tháng. 

Đến năm đệ Nhất, người ấy "đập lộn" hơi nhiều! thầy Nguyễn Khánh Linh, là anh bà con với tôi ở Đơn Dương, đã nói với bố mẹ tôi trong tình gia đình và xây dựng. Sau đó Mẹ tôi đã dứt khoát và cấm tôi không được bồ bịch linh tinh, bà nói đi học là đi học, không có yêu đương, nếu không nghe lời thì mẹ tôi sẽ bắt tôi nghỉ học và về nhà đi buôn rau với mẹ. Thế là tôi vâng lời mẹ tôi ngay và chia tay. Người ấy thất vọng, bỏ trường và đi lính tại trung tâm huấn luyện Quang Trung. Một tháng sau tôi có nhận được một lá thư có gửi kèm tấm hình chụp anh lính trẻ với đầu cắt gần như trọc tay cầm súng. Cuối thư anh viết: "... đi ngang nhà thầy Thịnh và chợt nhớ một lần em khen bông hồng đỏ đẹp ... anh đã tự tay hái trộm một bông hồng đẹp nhất cho em ..." Tình yêu học trò ngây thơ như thế đấy! Vui cũng nhiều và buồn cũng không ít ... Vắng nhau tôi thấy Hoàng Hoa Lộ, Cột Cờ, con đường đi tắt đến vườn thực tập trống vắng hẳn đi, tôi ngẩn ngơ như người lạc mất lối về. Đám bạn bè cùng lớp thì nhạo tôi: "Xà Bất ơi! Học là học, Yêu là yêu". Tôi chả nói được gì, yêu tôi vẫn yêu nhưng việc học thì tôi nhận ra có phần kém đi hẳn, và tôi đã phải cố gắng lắm mới hoàn tất và ra được trường. Đúng là ái tình nó vật! 
Tháng 12 năm ngoái, tôi đã tự tay cắt một nhánh của cây bông hồng và cắm vào một bình đất với lời tự nhủ: "cây hồng ăn trái và cây hồng ngủ vào mùa đông". Nếu mùa Xuân đến nhánh hồng này có bông thì tôi sẽ gặp lại người ấy, còn nếu không thì thôi. Tôi có kể chuyện này cho chồng tôi nghe và anh ấy đã vui vẻ nói rằng: "em cũng như anh, chúng ta mong muốn hạnh phúc, nếu hạnh phúc đến trong tầm tay thì tại sao chúng ta không đón nhận và tận hưởng". Cây bông hồng nở được 3 bông, lần đầu một bông, sau khi bông tàn thì cây nở tiếp 2 bông nữa, tiếp tục nở rộ. 
Đại Hội 7 sắp tới, tôi biết có rất nhiều bông hồng của trường Nông Lâm Súc Bảo Lộc cùng nhau về kết thành một vườn bông hồng đủ loại, đủ mầu đua nở. Những bông hồng biết nói, biết nghe, biết chia sẻ, cảm thông và nhắc nhớ lại cho nhau nghe biết bao kỷ niệm tuyệt vời khó quên, khó tìm kiếm lại của tuổi học trò ngày xưa với 40 nắm đã trôi qua. 
Tamlyn Nguyễn thị Thường, MS67-70 

Huntington Beach, đêm 11 tháng 7 năm 2012

Cùng Tác Giả / Đề Tài