altSaigon tháng 12 tiết trời se lạnh. Sáng nay tôi rời sân cầu lông sớm hơn thường lệ vì có hẹn đi uống café với các bạn để bàn chuyện tổ chức họp mặt ngày 1 tháng 1 năm 2012. Sợ đến trễ các bạn chờ nên tôi phóng xe khá nhanh, tuy vậy vẫn cảnh giác quan sát xe cộ lưu thông trên đường. Mỗi lần nhớ đến sự ra đi đột ngột của Ngô Kiều Phát tôi đều thấy lo sợ khi có việc phải di chuyển bằng xe Honda. Nhưng sợ mấy cũng vẫn phải đi vì ở Saigon mà không đi xe Honda thì biết đi bằng gì? Người ta thường nói Trời kêu ai nấy Dạ để biện minh cho những mất mát bất ngờ. Nhớ có lần T.T nói đùa với tôi: ”Từ bây giờ Trời có kêu thì mấy bạn già tụi mình nhớ đừng Dạ nhé “…
 
Tôi đến nơi chưa kịp chào các bạn thì nghe chuông điện thoại di động reo, tiếng Nguyễn thị Nga có vẻ khẩn trương: ”Đoan Hùng mất rồi mầy ơi !” Tôi thoáng bàng hoàng nhưng không ngạc nhiên lắm. Điều nầy đã được dự đoán trước, hơn tháng nay chúng tôi đã hay tin Đoan Hùng bị bệnh nan y rồi, vấn đề chỉ còn là thời gian thôi. Tôi đã vào bệnh viện thăm bạn, lần đầu lúc mới nhập viện bạn còn lạc quan nói cười vui vẻ, lần sau mới vào hóa chất bạn bị mệt chỉ nói được tiếng cám ơn. Lần thứ ba thăm bạn lúc bác sĩ cho bạn về nhà, bạn đã kiệt sức không còn nhận ra tôi nữa. Dù biết bạn không còn bao lâu nữa nhưng khi nghe tin tôi vẫn lặng người. Nga tiếp tục kể: “Sáng nay Anh Thi gọi cho anh Trần Tấn Phước báo tin đã đưa Đoan Hùng về Mỹ Tho rồi và chiều mai hỏa táng.” Tôi tính toán thật nhanh, trưa mai đã hẹn đi cúng 49 ngày Ngô Kiều Phát xong rồi bạn bè rủ nhau đi Mỹ Tho viếng Đoan Hùng luôn. Tôi gọi cho các bạn khóa 68-71 và các anh chị khóa 67-70. Phan Thanh Nhân sốt sắn nhận lời lấy xe hơi đưa tụi tôi đi Mỹ Tho tiễn đưa Đoan Hùng lần cuối.
 
Nhớ ngày 1 tháng 1 năm 2011 vẫn còn Ngô Kiều Phát và Nguyễn Đoan Hùng họp mặt sau đó còn rủ nhau về nhà chị Ngọc Điệp nhậu tiếp đến chiều, vậy mà bây giờ 2 bạn đã lần lượt ra đi…
 
Hôm sau, ngày 15 tháng 12, chúng tôi đến nhà Phát theo lời mời của chị Phượng vợ của Phát để cúng 49 ngày cầu siêu cho bạn. Dự trù 10 giờ bắt đầu tụng kinh đến 11 giờ dùng cơm chay thì 12 giờ đi Mỹ Tho sẽ kịp 2 giờ đến nơi cúng xong chờ 3 giờ động quan đưa tiển luôn. Tôi gọi điện hẹn với các bạn ở Thủ Thừa và Mỹ Tho, Bến Tre chờ chúng tôi, thế nhưng người tính không bằng Trời tính. Hơn 11 giờ ông Thầy cúng mới đến, mà sao hôm nay ông Thầy tụng kinh lâu quá, tụi tôi chờ sốt cả ruột, tụng kinh xong chẳng lẽ chúng tôi kéo nhau đi liền, đành ngồi lại một chút chứ có ăn được gì đâu, nghe giới thiệu món thịt heo quay chay rất ngon nhưng tôi chưa kịp gắp miếng nào thì nhóm bạn đã hối nhau đứng lên từ giã để đi cho kịp. Thế mà cũng 1 giờ mới ra khỏi nhà Phát.
 
Thanh Nhân nói sẽ đi tắt ngõ Bến Lức cho tiện, vẫn chiếc xe hiệu STWINER quen thuộc. Loại chở hàng nhưng để 2 băng ghế vào cũng ngồi được 6-7 người, mà nhóm chúng tôi lần nầy đi chỉ có Nhân, Tôi, Nga, Nguyệt và Phước nên ngồi thật thoải mái.
 
Nhớ lần đi viếng đám tang Nguyễn Anh Nguyên, TL71 cũng ở Mỹ Tho, Nhân chở tôi và Phát đi bằng xe 4 chổ đời mới máy lạnh chạy rất nhanh, nhưng vì đường vào nhà  Anh Nguyên ngoằn ngoèo sâu trong đồng ruộng nên khi 3 đứa chúng tôi đến nơi vừa kịp đúng lúc động quan, Anh Nguyên được chôn trên đất vườn sau nhà nên không phải đi xa.
Còn lần nầy tang l của Đoan Hùng được tổ chức tại nhà Ba Mẹ Hùng ở bên kia cầu Rạch Miểu. Anh Thi đã cẩn thận dặn dò chỉ đường đi cho tôi. Chúng tôi nghĩ đi viếng đám tang thì đâu có sợ lạc đường. Thế nhưng…2 giờ trưa xe chúng tôi mới đến Ngã Ba Trung Lương, nhớ lời hẹn với bạn bè tôi gọi bạn bè thì Út Lạc và Trần thị Ánh đã về Thủ Thừa, anh Trần Hửu Trí TL 69 cũng về Bến Tre, Tông Lộc TL 70 cũng không còn chờ tụi tôi. Con trai Đoan Hùng nói giờ động quan thay đổi sớm hơn 30 phút, vậy là tụi tôi đến không kịp rồi. Tôi nghĩ ra cách đón xe tang ở đầu cầu Rạch Miểu, nhưng Anh Thi bảo tụi tôi đứng chờ trước nhà, vì xe tang sẽ đi ngang qua. Nhìn căn nhà nhỏ với bảng hiệu Tiệm Đàn Đoan Hùng đóng cửa im lìm, tôi chợt chạnh lòng. Rồi đây còn lại một mình trên đường đời đầy sóng gió, Anh Thi bạn tôi sẽ chèo chống làm sao. Đứa con gái lớn có chồng về Saigon rồi, đứa con trai út cũng còn đang du học. Anh Thi ơi ! cố gắng nha bạn, số phận nghiệt ngã đã cướp Đoan Hùng khỏi vòng tay yêu thương của bạn, đã đành mất mát nầy không gì bù đấp được. Chỉ mong bạn vượt qua giai đoạn khó khăn nầy, có chúng tôi những người bạn NLS luôn bên bạn.
 
Đứng chờ không lâu thì thấy thoáng chiếc xe tang từ xa chúng tôi vội lên xe. Xe tang chạy qua theo sau là 2 chiếc xe du lịch, nghe nói Đài Hỏa Táng ở Tân An nhưng địa chỉ cụ thể thì không biết. Phan Thanh Nhân vội chạy theo. Còn trong địa phận thành ph Mỹ Tho thì nhờ có mấy ngã tư đèn đỏ xe tang phải dừng lại nên chúng tôi theo kịp sau 2 chiếc xe du lịch. Đến khi ra ngoài quốc lộ, đường vắng thênh thang xe tang tăng tốc chạy thật nhanh, 2 xe du lịch bám theo sát nút. Còn xe chúng tôi vận tốc giới hạn nên chỉ nhắm theo chiếc xe du lịch chạy sau. Nguyển thị Nga nói đùa: ”nh chiếc xe du lịch không phải trong đoàn xe tang mà tụi mình cứ chạy theo hoài chắc về tới Saigon luôn quá”. Nhưng chúng tôi cũng không theo chiếc xe du lịch mãi được vì khoảng cách càng lúc càng xa dần…cuối cùng mất  hút. Dù vậy cũng không lo vì Kim Nguyệt rất thông minh bảo Nhân cứ chạy theo vết giấy tiền vàng bạc rải trên đường. Tôi chợt nhớ sự tích Trọng Thủy- Mỵ Châu. Không biết ngày xưa Trọng Thủy tìm theo vết lông ngỗng có dể dàng không chứ tụi tôi tìm theo vết giấy tiền vàng bạc rải đường theo đám tang thật khó, vì gió thổi bay những mảnh giấy tấp vào hai bên đường lẩn vào với bụi rác mà xe thì chạy nhanh. Anh Phước ngồi phía trước phải căng mắt nhìn phụ Nhân. Kim Nguyệt lòng thành thầm khấn: ”Đoan Hùng ơi phù hộ cho tụi nầy theo kịp đúng đường nha”.
 
Xe chạy qua khỏi ngã ba Tân An thì mất dấu giấy tiền. Chúng tôi chạy lố một đoạn rồi quyết định quay lại hỏi thăm đường, người ta nói Đài Hỏa Táng ở ngã ba Tân An rẻ trái. Vậy là đúng rồi, chạy đến một khúc quanh nhìn thấy bảng chỉ đường có vẽ hình mũi tên chúng tôi an tâm chạy tiếp. Qua cây cầu lớn băng ngang đường cao tốc, rẻ vào con đường làng vắng vẻ cuối cùng mới đến nơi.
 
Đài Hỏa Táng được xây trên mảnh đất không rộng lắm, chung quanh là đồng ruộng bát ngát, thật là chốn đồng không mông quạnh, trong khoảng sân còn lổn nhổn gạch đá chỉ có chiếc xe tang và 2 chiếc xe du lịch. Nhìn vào nhà tang l phía trong bày trí đơn sơ, bức ảnh chân dung Đoan Hùng được đặt trước quan tài, một bát nhang, một bình hoa. Anh Thi và các con trong tang phục trắng đang quỳ lạy. Thầy cúng vẫn còn tụng kinh. Chúng tôi thở phào nhẹ nhỏm cứ sợ đến muộn thì hối tiếc lắm. Chắc là Đoan Hùng linh thiêng phù hộ cho bạn bè đến kịp thắp cho mình nén hương đưa tin. Tôi chụp vội được hình ảnh Anh Thi và bạn bè đứng trước quan tái lần cuối. Ngẫm lại cuộc đời chúng ta quá vô thường. Một người cao to khỏe mạnh, đẹp trai hiền lành, một thời khoác áo chiến binh oai hùng vừa qua ngưỡng cửa 60 đã vội từ giã cõi đời, thân xác nằm đây chút nửa thôi chỉ còn là nắm tro tàn. Tôi thấy thật ngậm ngùi. Nhìn Anh Thi tất bật thu xếp…Tang l đã xong, thương bạn chúng tôi cũng không biết làm gì hơn.
 
Mọi người từ giã nhau lần lượt lên xe. Chiếc xe tang đã về từ lâu, chúng tôi hiểu vì sao trên đường đi họ đã chạy nhanh đến vậy. Đối với họ đây chỉ là công việc thường ngày, họ không còn cảm xúc, lúc nào cũng vội vã nhanh nhanh để về nghĩ sớm đâu thèm nghĩ gì đến tang gia bối rối đang u buồn, lưu luyến những giây phút cuối cùng. Hai chiếc xe du lịch đưa gia đình Đoan Hùng về Bến Tre, người thân Anh Thi về Saigon. Chúng tôi còn tần ngần đứng lại hồi lâu. Lò hỏa thiêu hoạt động bằng củi đốt đang tỏa làn khói xám lên bầu trời chiều u ám. Tôi cảm thấy như hương hồn bạn tôi còn phảng phất đâu đây. Một lần nửa, Vĩnh Biệt Đoan Hùng, cầu nguyện cho vong linh bạn sớm siêu thoát …
 
Bùi Thị Li
Tháng 12 năm 2011
Cùng Tác Giả / Đề Tài