Nhóm Bạn NLS  Bảo Lộc Niên khoá 70-73
Ai trong chúng ta chắc cũng đã nhiều lần được nghe và nhìn thấy những hình ảnh về vùng đất tận cùng của Tổ quốc. Thế nhưng chắc cũng không có mấy người được có cơ hội đặt chân đến cột mốc tọa độ Quốc gia GPS 0001. Nơi điểm cuối cùng của hình cong chữ S trên bản đồ địa lý Việt Nam. Ấy vậy mà hôm nay nhóm bạn NLS Bảo Lộc Niên Khóa 70-73 đã cùng  nhau thực hiện chuyến đi về thăm vùng Đất Mũi Cà Mau 3 ngày thật vô cùng thú vị.

Cơ duyên bắt đầu từ chuyến đi Vũng Tàu của nhóm vào tháng 9 năm 2010. Lần đó Lê văn Thạch tặng cho mỗi bạn 1 tờ vé số, may mắn được trúng 400.000đ mỗi vé, ai nấy vui mừng hẹn nhau để dành tiền đi Cà Mau vì nghe Phan Trung Thanh sắp cưới vợ cho con trai ở “miệt dưới”. Đến đầu tháng 12 năm 2010 trong buổi tiệc mừng Trần Đại Hữu (MS 70-73) về thăm quê hương, Thanh Lùn chính thức mời bạn bè về Cà Mau dự đám cưới con trai mình vào cuối tháng 4/2011.

Thế là chương trình đi ăn cưới kết hợp tham quan du lịch vùng Đất mũi được lớp trưởng Quang Charlot soạn thảo và thông báo rộng rãi đến tất cả bạn bè cùng khóa. Mọi người náo nức muốn tham gia nhưng vì nhiều lý do riêng cuối cùng danh sách đăng ký đi chỉ còn lại 15 bạn và 3 vị khách mời là Thầy Lai Minh và Thầy Nguyển Hữu Minh và vợ là cô Ni Na.
Chúng tôi thuê xe 15 chỗ ngồi vì vợ chồng Văn Công Bông đi Máy bay xuống Cà Mau rồi mới nhập chung với đoàn vì lý do đường xa không thuận tiện cho sức khỏe của VCBông. Điểm hẹn xe đón đầu tiên là góc đường Phan Đăng Lưu-Nuyễn Văn Đậu, tôi cẩn thận đến sớm nhưng vẫn thấy đã có mặt Hằng, Vân ,Liên, Yến, rồi Bình, Long ,Hà Huệ. Hơn 9 giờ tối xe đến, trên xe đã có Quang, mọi người tay bắt mặt mừng chuyện trò râm ran không để ý gì đến chuyện xe chạy vòng vèo qua những con đường TP về đêm đông đúc xe cộ. Xe vào Chợ lớn đón Hạnh, Trung và Tâm rồi trực chỉ ra Xa lộ Đông Tây. Buổi tối những con đường TP rực rỡ ánh đèn, chẳng mấy chốc xe đã vào đường cao tốc Saigon - Trung Lương, con đường hiện đại nhất Sàigòn hiện nay. Nhờ con đường nầy chúng ta rút ngắn thời gian đi từ Saigon xuống Mỹ Tho thật thuận tiện. Xe đến Bến Tre, mọi người tạm dừng câu chuyện vui đùa trêu ghẹo nhau để chiêm ngưỡng vẻ đẹp về đêm của cây cầu mới xây dựng ở Xứ Dừa: Cầu Rạch Miểu. Bây giờ đã hơn 12 giờ khuya, đường quốc lộ vắng tanh, thỉnh thoảng mới thấy vài chiếc xe Honda vội vã vụt qua. Hai bên đường những bụi dừa nước mập mờ ẩn hiện dưới ánh đèn xe. Nếu đi một mình lúc nầy chắc là tôi sợ hãi lắm hoặc giả tôi cũng đã nhắm mắt ngủ gục trên xe chứ không thể ung dung nhàn nhã ngồi nghe những câu pha trò dí dỏm của các bạn.
Trên chuyến xe nầy tôi là người khách đặc biệt vì tất cả các bạn đều học cùng khóa chỉ riêng tôi học trước 2 khóa, thế nhưng tôi không hề có cảm giác lạc lỏng xa lạ vì từ lâu tôi đã quá thân quen với tất cả các bạn. Nhiều bạn là những đứa em tinh thần trong phong trào Hướng Đạo với tôi thời đó. Tôi hết lòng thương mến các bạn và các bạn cũng rất yêu quí tôi. Nhìn các bạn hồn nhiên vui đùa tôi chạnh lòng nhớ các bạn cùng khóa 68-71 của tôi. Những năm trước chúng tôi cũng thường tổ chức những cuộc họp mặt nhóm và những chuyến đi chơi cùng nhau rất vui, nhưng thời gian gần đây nhiều bạn trong khóa đi định cư, những bạn ở lại như buồn, như mệt mỏi cũng thưa dần những cuộc rong chơi. Các bạn ơi hãy nhìn lại xem quỹ thời gian của chúng ta không còn bao nhiêu nữa đâu, hãy tìm lại nhau, tìm lại những kỷ niệm một thời chúng ta từng tự hào đã có, những kỷ niệm tuyệt vời của tình bạn NLS BaoLoc.
Xe đến Trà Vinh khoảng 1 giờ sáng, ngừng đón Thầy Cô Hữu Minh và Lai Minh xong cuộc hành trình tiếp tục. Thời gian không còn ý nghĩa gì nữa, chuyến xe đêm rộn rã tiếng cười vui, đã quá nửa đêm về sáng nhưng không ai buồn ngủ. Cô Ni Na nhanh chóng hòa vào không khí vui nhộn của các bạn, hình như cô đã quá quen với những đứa học trò nghịch ngợm của chồng. Tôi nhớ ngày xưa Thầy Hữu Minh đã rất nhiệt tình dẫn dắt phong trào Du Ca ở trường, bây giờ sức khỏe của Thầy có hơi yếu nhưng Thầy vẫn còn hóm hỉnh và chân tình lắm. Còn Thầy Lai Minh thì khiêm nhường ít nói nhưng cũng góp phần không nhỏ vào câu chuyện trêu đùa của các bạn.
Xe đi qua cầu Cần Thơ, cây cầu huyết mạch của giao thông vùng đồng bằng sông Cửu Long, trước kia ở đây là một bến phà rộng lớn, xe cộ thường bị ùn tắc. Tôi có một kỷ niệm nhớ đời ở đây xin kể cho các bạn nghe. Hồi đó vào khoảng 30 năm về trước tôi nghe theo lời người ta dẫn đứa con gái 4 tuổi đi xuống Cà Mau tìm đường “cứu nước”. Khi đến bến phà Cần Thơ trời cũng chập choạng tối, người ta chỉ cho trẻ con và người già ngồi trên xe qua phà còn lại phải xuống đi bộ. Tôi theo đoàn người đi bộ qua phà trước còn xe sắp hàng chờ chưa tới lượt thì có lệnh hết giờ hoạt động của phà, lúc đó tôi đã qua bên kia bờ mà con tôi thì còn ngồi trên xe ở bờ bên nầy. Tôi hốt hoảng thuê ghe chèo tay ngược trở qua, nửa chừng thì có chuyến xe cứu thương cần qua phà nên họ cho xe đò theo qua, vì vậy tôi lên bờ bên nầy thì xe đưa con tôi lại qua bờ bên kia, thế là một lần nữa tôi lại xuống ghe trở lại, đêm tối bến sông lộng gió. Chiếc ghe nhỏ chòng chành giữa những ngọn sóng tôi cứ tưởng mình bỏ mạng trên dòng sông Hậu để lại đứa con gái nhỏ bơ vơ…thế nhưng Trời thương, lần đó tôi thoát, nhưng chuyến đi thì không thoát nhờ vậy bây giờ tôi mới ngồi đây kể chuyện cho các bạn nghe…
Chúng tôi đến Tp Cà Mau đúng 6 giờ 30 sáng. Ghé quán café ăn sáng và nghỉ ngơi một chút. Vợ chồng VCBông cũng vừa xuống tới, thấy sức khỏe của VCBông hồi phục chúng tôi rất vui. Cô hướng dẫn viên du lịch của Cty Du Lịch Đất Mũi đón chúng tôi đưa ra bến tàu khởi hành đi Mũi Cà Mau. Mặc dù ngồi suốt đêm trên xe hầu như thức trắng nhưng không ai lộ vẻ mệt mỏi. Đoàn có thêm con gái và em gái của Thanh Lùn tổng cộng đúng 20 người vừa đủ chỗ một chuyến Canô. 8 giờ sáng tàu khởi hành từ TP Cà Mau theo dòng sông Bảy Háp qua các địa danh Tắc Cò, Năm Căn, Giá Ngự. Quang cảnh hai bên bờ sông thật lạ lẫm và hấp dẩn chúng tôi, những ngôi nhà mấp mé nước, phương tiện di chuyển duy nhất ở đây là ghe thuyền. Mỗi lần có một chiếc thuyền đi ngược lại, sóng nước dạt vào canô gây nên những chấn động giống như chúng ta đi xe trên đường gặp ổ gà vậy. Chúng tôi giành nhau ra mũi canô ngồi ở vị trí chụp ảnh đẹp nhất; Nguyễn Thành Trung tha hồ bấm máy, nhân dịp nầy giống như Trung đi săn ảnh vậy, thật vui.
11giờ đoàn đến khu du lịch sinh thái mũi Cà Mau. Chúng tôi lên bờ tham quan hệ sinh thái rừng ngập mặn thuộc vườn Quốc Gia Mũi Cà Mau. Tôi thấy cũng giống như Cần Giờ nhưng biển ở đây sạch hơn, đẹp hơn. Đặc biệt là Panô biểu tượng Mũi Cà Mau hình một chiếc thuyền buồm dược dựng lên đúng ngay nơi cột mốc tọa độ Quốc Gia – GPS 0001. Đứng ở đây tôi cảm thấy như có một điều gì đó làm lòng mình xao xuyến, dù sao được đặt chân lên điểm tận cùng của Tổ quốc cũng là một vinh hạnh, đáng để tự hào…
Nghe nói trước đây hàng năm mũi Cà Mau được phù sa bồi lấn từ 80-100m. Nhưng theo thông tin mới gần đây Mũi Cà Mau có nguy cơ… biến mất do xâm thực từ biển, với nơi sâu nhất vào khoảng 1km. Đây cũng được gọi là khu dự trữ sinh quyển thế giới. Thế nhưng rất tiếc chưa được khai thác đúng tầm mức, khu du lịch vẫn còn thiếu nhiều tiện nghi, có lẽ vì vậy mà du khách đến đây không nhiều. Ngoài cái chòi cao khoảng 20 mét được gọi là Vọng Hải Đài và cái nhà hàng Thủy Tạ mà thức ăn không có món nào hấp dẫn thì Mũi Cà Mau chỉ là một vùng trời nước mênh mông nắng gió…Chúng tôi ăn trưa, chụp ảnh, nghỉ ngơi đến 2 giờ thì lên Canô về lại Cà Mau. Chuyến về hình như canô chạy nhanh hơn, mọi người cũng lộ vẻ mệt mỏi vì nắng gió và nóng. Sau chuyến đi bộ vòng quanh vùng đất mũi ao ước được khám phá đã toại nguyện, chúng tôi đều mong mau về bến. Xe du lịch đã đợi sẵn, đưa chúng tôi đi thêm khoảng mấy chục cây số nữa mới vào đến huyện Trần Văn Thời. Tại đây một lần nữa lại xuống xe để đi xuồng vì không có đường lộ cho xe hơi. Nhà Thanh Lùn cho xuồng máy ra đón chúng tôi. Vì xuồng nhỏ chỉ chở được 5-6 người nên chúng tôi phải đi nhiều chuyến, chuyến đầu trót lọt, đến chuyến thứ hai có một sự cố là Liên và Vân hơi lúng túng khi lên bến nên xuồng lật cũng may là chỉ bị ướt quần áo chút xíu nhưng cũng khiến hai bạn giật mình.
Gia đình Thanh đón tiếp đoàn thật niềm nở, một nồi bắp luộc được đem ra chiêu đãi, chưa bao giờ tôi được ăn một trái bắp ngọt và ngon như vậy. Bắp nhà Thanh trồng mới hái mà, có bạn ăn 2, 3 trái mà vẫn còn thèm…nhưng phải dành bụng cho bữa cơm chiều, nghe nói Thanh mới tát ao bắt cá lóc nướng để đãi bạn. Tôi nhìn Thanh mộc mạc chân thành giữa nhóm bạn bè thành phố, tôi thật sự xúc động vì tình bạn cao đẹp đã giúp chúng tôi vượt hàng trăm cây số để về đây chia vui cùng nhau. NLS Bảo Lộc là vậy đó!
Thanh quê quán ở Bảo Lộc, chưa học xong lớp 12 thì bị động viên. Anh đi lính đóng quân ở Cà Mau. Sau 75 đi học tập rồi cưới vợ và chọn quê vợ làm quê mình. Lần nầy cưới vợ cho con trai đầu lòng được Thầy Cô và bạn bè không ngại đường xa về tham dự hẳn là Thanh hạnh phúc lắm.  Đêm đó Thanh cứ đi tới đi lui chuẩn bị chỗ ngủ cho mọi người. Cà Mau bây giờ cũng không còn nhiều muỗi như câu ca dao tục ngữ: Muỗi kêu như sáo thổi - Đỉa lội tựa bánh canh. Nhà Thanh ở trong vùng sâu hẻo lánh nhưng có điện nên cũng thoải mái. Đêm đó tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc ồn ào của ban nhạc tiệc cưới. Nghe nói có nhiều bạn còn thức khuya ca hát và cả nhảy nhót nữa, thật tiếc cho tôi…
Sáng hôm sau chúng tôi dậy thật sớm vì 6 giờ nhà Thanh đã chuẩn bị đi đón dâu bằng xuồng máy. Chúng tôi ở nhà chỉnh đốn y phục, nhóm con trai thì đơn giản nhưng các bạn gái cũng điệu một chút, cũng trang điểm, cũng đầm đìa…Tranh thủ đám rước dâu chưa về chúng tôi tha hồ chụp ảnh, mặc dù ai cũng có máy riêng nhưng vẫn muốn nhờ Nguyễn Thành Trung chụp hình vì Trung có máy ảnh nhà nghề chụp ảnh đẹp hơn nhiều.
Hơn 8 giờ sáng đám rước dâu về tới, tiệc cưới diễn ra, thủ tục ra mắt hai họ thật đơn giản. Khách khứa cũng có mặt đông đủ và nhập tiệc ngay dù chỉ mới 9 giờ sáng. Chúng tôi cũng vậy, bữa ăn sáng cũng là bữa tiệc cưới thật vui vẻ, cũng có ban nhạc sống phục vụ và chúng tội cũng tham gia văn nghệ hết sức nhiệt tình. Mở đầu là Thầy Hữu Minh, rồi cô Ni Na, rồi Long Khều, và Liên nữa…bà con hai họ nhìn bạn bè của đàn trai một cách ngưỡng mộ, chắc là gia đình Thanh cũng hạnh phúc lắm.
Nhưng chúng tôi phải kết thúc chương trình ca hát để thực hiện chuyến tham quan Hòn Đá Bạc mà Thanh Lùn đã chuẩn bị sẵn để chiêu đãi chúng tôi. Thanh đã thuê một chiếc xuồng máy lớn chở được 20 người để đưa cả đoàn đi. Từ nhà Thanh đi theo đường sông xuôi dòng Kinh Hòn khoảng 30 km. Chúng tôi phải đi khoảng 2 giờ phơi người giữa trưa nắng gắt trên chiếc xuồng không có mui vậy mà tiếng nói cười vẫn khuấy động cả một khúc sông, nào là chuyện ai mặt mâm, ai mặt thớt và ai mặt như cái mền..hi..hi.. Rồi chuyện ai cứng ai mềm…Thật không còn chuyện gì mà các bạn không dám nói đùa…
Xuồng cặp bến, chúng tôi phải đi bộ thêm vài cây số nữa mới đến Hòn Đá Bạc, nghe Thanh nói ở đây mấy chục năm nhưng đây là lần đầu tiên Thanh đến đây. Đây là khu du lịch mới khai thác. Hạ tầng cơ sở tương đối qui mô, với địa hình eo biển có bãi đá được thiên nhiên ưu đải sắp xếp thành những hình tượng lạ mắt. Một con đường dẫn ra cây cầu bắt ngang eo biển nhỏ, hai bên là bải bùn phù sa bồi đắp, gặp nắng hạn khô nứt nẻ tạo thành những nét họa tiết rất lạ.  Nguyễn Thành Trung nổi máu nghệ sĩ kêu Nguyễn Thị Vân bước xuống bãi bùn để chụp những bức ảnh nghệ thuật, nhưng Vân không lường được đất bùn chưa khô vì vậy bạn bị lún, và những tấm ảnh nghệ thuật được chụp với đề tài thật bất ngờ vui nhộn. Và chuyện Vân được các bạn trai rửa chân rửa dép được kể lại cho nhau nghe với nhiều tình tiết thêm thắt…cho đến lúc về vẫn còn vui.
Gọi là Hòn Đá Bạc nhưng chúng tôi không nhìn thấy hòn đá nào bạc cả. Vượt qua cây cầu khá là thơ mộng chúng tôi ra đến hòn đảo nhỏ có xây 2 con rồng bằng xi măng uốn lượn thế giao long rất đẹp. Bãi biển nước trong xanh, có ít du khách, hình như ở đây xa xôi quá và không tiện giao thông nên du lịch không phát triển được nhờ vậy cảnh quan vẫn còn hoang sơ, sạch đẹp. Tôi nghĩ rằng nếu đến đây vào buổi sáng sớm hoặc chiều mát thì sẽ thú vị hơn nhiều. Vì nắng gắt mà không có chỗ nghỉ ngơi nên mọi người có vẻ mệt mỏi, núp vào bóng cây chỉ còn 4,5 người trong đó có tôi tiếp tục chinh phục ngọn đồi có chùa thờ xương cá Voi gọi là Đền Nam Hải Lăng Ông. Ngoài mép núi có những hòn đá xếp hình giống như bàn tay năm ngón gọi là Bàn tay đá thiên tạo và vết tích dấu chân tiên lõm vào mỏm đá… Tôi cũng chụp được mấy tấm ảnh mà nhiều bạn không chụp được vì bỏ cuộc giữa đường. Đã đến lúc ra về, bây giờ thì không còn ai đi bộ nổi nữa, chúng tôi thuê xe Honda ôm chở từng 2 người ra bến đò. Lượt về trời chuyển mưa nên dịu mát đôi chút, tôi cảm thấy buồn ngủ, trong một thoáng tôi nhớ lần đi du thuyền trên sông Seine ở Pháp, cũng buổi chiều nắng tắt, gió sông hiu hiu mà chuyến đi quá mệt mỏi tôi cũng thèm được chợp mắt như thế nầy. Tôi biết so sánh du thuyền ở Paris với xuồng máy ở Cà Mau thì quá khập khiễng nhưng suy cho cùng thì đi du lịch ở đâu cũng vậy thôi, cũng thoải mái cũng vui chơi, có khi được đi với bạn bè về thôn quê thế nầy còn hạnh phúc hơn du lịch Châu Âu nữa đấy, các bạn thử xem có cảm giác giống tôi không…
Chúng tôi trở về nhà Thanh khoảng 3 giờ chiều, vợ Thanh đã dọn sẵn bàn ăn với nồi cháo vịt bốc khói. Những con vịt do chính Thanh nuôi mập ú mà không có mỡ được dọn với món gỏi không chê vào đâu được. Vừa mệt vừa đói, chúng tôi không khách sáo, Thanh đem ra chai rượu mạnh mà Quang tặng từ mấy năm trước, Thầy Trò cụng ly lốp bốp…
Ăn uống xong chúng tôi chia tay gia đình Thanh, Thanh xin phép vợ tiển chúng tôi ra TP Cà Mau mai về, vợ Thanh đã chuẩn bị cho mỗi người 1 gói quà nghe đâu là khô mắm gì đó, thật chu đáo, cám ơn cô dâu NLS đã hết lòng  tiếp đãi bạn bè của chồng…Thành Trung chắc đã chụp đươc những tấm ảnh lúc chia tay ở bến sông trước nhà Thanh. Trên bờ vẫy tay lưu luyến, dưới xuồng cũng lưu luyến vẫy tay, thật cảm động biết bao giờ gặp lại. Chiếc xuồng máy đưa chúng tôi ra đường lộ để lên xe về lại TP Cà Mau, vừa kịp trời chạng vạng là thời điểm của đàn chim cò bay về tổ. Chúng tôi đến vườn chim thành phố hy vọng tận mắt thấy được quang cảnh ngoạn mục nầy, rất tiếc hôm nay đàn cò bay về thưa thớt quá, tuy vậy Thành Trung vẫn canh chụp được mấy tấm ảnh đàn chim đang bay thật đẹp, tôi rất ngưỡng mộ cậu em tài hoa nầy.
Rời vườn chim chúng tôi về khách sạn nhận phòng, tắm gội xong chưa kịp nghĩ ngơi thì Hằng đã gọi tập trung đi hát Karaoke. Hình như sau khi rũ sạch bụi đường chúng tôi đều cảm thấy phấn khởi trở lại.  Cà Mau bây giờ cũng văn minh hiện đại như môt thành phố lớn. Đêm tối phố xá cũng đông vui, sau khi chạy một vòng TP, chúng tôi ghé vào nhà hàng Karaoke cũng đẹp và tiện nghi như Saigon vậy. Bây giờ thì tôi hoàn toàn thư giãn, các bạn hát cứ hát, tôi sau khi ăn thêm 1 trái bắp mà Thanh đã chu đáo bảo vợ gói đem theo cho chúng tôi ( bắp ngon thật ăn hoài không chán ) tôi ngồi ôm gối ngủ ngon lành. Không để ý Trung lén chụp được tấm hình giấc ngủ Hoa Dã Quỳ thật ngộ nghỉnh mà sau nầy tôi phải năn nỉ lắm Trung mới hứa không phổ biến.
Khoảng hơn 10 giờ thì các bạn quyết định đi ăn tối, lần nầy Thầy Cô Hữu Minh đãi cả đoàn ăn mì, hủ tiếu, bánh canh… Ăn xong chúng tôi về khách sạn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau chúng tôi dậy sớm trả phòng, ghé ăn sáng vội vã rồi rời TP Cà Mau. Vợ chồng VCBông và Thanh đi Taxi theo đoàn đến tham quan nhà thờ cha Trương Bửu Diệp ở Tắc Xậy. Chúng tôi thực sự chia tay nhau ở đây, VCBông đi máy bay trở về Saigon, Thanh đi xe Honda ôm về lại nhà. Tạm biệt nhau, hẹn gặp lại nhé bạn thân.
Chúng tôi về qua Bạc Liêu ghé xem nhà Công Tử Bạc Liêu bây giờ là quán café và khách sạn, một hình thức quảng cáo du lịch vậy mà chẳng có gì đặc biệt cả.
Chúng tôi vội về Cần Thơ vì có hẹn với Trần Ngọc Dũng. Xe đến trễ vì kẹt đường và vì chạy nhầm đường, tội nghiệp Dũng Quéo chờ rất lâu bỏ cả buổi họp và công việc làm để gặp mặt bạn bè. Có nhiều bạn hơn 40 năm mới gặp lại Dũng, không nhận ra nhau nhưng nghe gọi tên Dũng Quéo là nhớ ngay. Bữa ăn trưa vội vã không kịp hàn huyên tâm sự vì đường về còn quá xa, chúng tôi một lần nữa chia tay nhau trong niềm lưu luyến…
Rời Cần Thơ đoàn ghé qua Trà Vinh để đưa Thầy Cô về tận nhà, Thầy Lai Minh có nhã ý mời ăn Bánh Canh nhưng không còn thời gian, chúng tôi chỉ kịp ghé qua tham quan ngôi chùa Âng cổ kính nổi tiếng lâu đời của người Khơ Me Nam Bộ xây cất bên cạnh một cái ao vuông ngộ nghỉnh có tên là Ao Bà Om.
Cảm động nhất là dù trời chiều tối nhưng Thầy Hữu Minh vẫn nhiệt tình chở Thầy Lai Minh bằng xe Honda chạy theo hướng dẫn chúng tôi đường tắt ra khỏi Trà Vinh. Một lần nữa cám ơn Thầy, nhờ vậy mà đoàn về đến Saigon khoảng 10 giờ tối, kịp cho các bạn ở Baoloc đón xe đò về luôn ngay trong đêm. Chúng tôi chia tay nhau không nói được nhiều nhưng lòng thầm hẹn sớm có dịp gặp lại trong những chuyến đi xa thú vị hơn nữa.
Tôi kết thúc bài viết nầy với câu đề tặng: Tặng tất cả bạn tôi, các bạn NLS Baoloc. Dù là cùng khóa tôi hay học trước tôi cũng như học sau tôi. Tôi luôn yêu quí và trân trọng các bạn. Hẹn gặp lại…
Tháng 5 năm 2011
Cùng Tác Giả / Đề Tài