altSau một đêm dài thức trắng cùng Mẹ của mình tại nhà. Sáng ngày 26 tháng 09 năm 2010, cùng với gia đình mình đưa Mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng của Mẹ là Nghĩa Trang Công Viên Bình Dương, Bến Cát - Bình Dương.
 
Một buổi sáng chủ nhật trời đẹp và rát nhiều nắng, đường xá thông thoáng nên đoàn xe tang đi thông suốt từ Sài Gòn lên đến Nghĩa trang như đúng hẹn. Sau khi chư Thầy tụng niệm làm xong phần sự của mình.

Đúng giờ quan tài từ từ chuyển đông theo hệ thống bánh lăn xuống nơi hỏa thiêu thân xác với vô vàn hoa tươi đủ loại đặc trên quan tài, trong đó có những chùm hoa của bạn bè là những cựu học viên Trường Trung Học Nông Lâm Súc Bảo Lộc tại Sài Gòn và của một số thân hữu là các cựu học viên của Trường Trung Học Nông Lâm Súc Cần Thơ ở quê nhà và hải ngoại mà mình giao lưu kết nối và viết bài trên các trang web.

 
Vĩnh viễn mình mất mẹ từ đây, và sau đó  phần tro cốt của Mẹ mình được cất giử trong một tiểu bằng gổ sơn mài và chứa đựng trong một ngăn tủ tường với chìa khóa tủ do gia đình cất giử khi cần đến viếng thăm.

Chia tay Mẹ, con về nhà, căn nhà trống vắng với anh chị em lặng lẽ như những chiếc bóng .... đêm trời đổ mưa, mưa rất lớn. Ngồi trước bàn thờ Mẹ khói hương nghi ngút. Lại nghỉ đến Mẹ trong tiếng mưa rơi trong chập chờn của ngọn đèn cầy trên bàn thờ và trong những làn khói từ nhang trầm lơ lững bay vào không gian...

Chiều mưa đến tối còn mưa ,
Mẹ Già cát bụi con thờ trong tâm .
Trời mưa nơi chốn Mẹ nằm ,
Rừng xanh đất đỏ một vùng trời cao .
Mẹ đau hai tháng thảm sầu ,
Mẹ về cát bụi đau nào đau hơn .
Mẹ ơi , trong cõi vô thường ,
Có còn nhớ đến đàn con trên đời.

Lặng lẽ Bà Xã đến ngồi cạnh mình, trong câu chuyện lúc ban chiều, khi nhắc đến Mẹ, bà xã có nhắc lại một giai thoai khi mình đi làm xa nhà không về. Trong một dịp con cái họp nhau lại ăn uống vui chơi với Mẹ mình, bổng dưng bà nhắc đến tên mình và hỏi anh chị em trong nhà nhiều lần, dù trước đó thì Mẹ mình trước nhớ sau quên không còn nhớ ai trong nhà cả  ....và Mẹ nhớ ...

Thằng Triều nó đã ăn chưa ?
Nhớ để phần nó, nhớ chừa nghe con.
Chiều qua vợ nhắc chuyện lòng ,
Tự nhiên nước mắt hai dòng chảy ra.
Thế mà Mẹ đã đi xa
Trăm ngàn nổi nhớ, bàng hoàng nổi đau
Em ơi nhắc lại thêm sầu,
Để cho ngày tháng ngày sau bớt buồn.

Đốt cho Mẹ nén nhang với tâm trang ngổn ngang...

Nén nhang con cắm bàn thờ,
Mối dây liên lạc con thơ Mẹ hiền.
Mẹ giờ về với tổ tiên,
Đường nào gặp lại Mẹ hiền hôm nao.
Bắt thang lên hỏi trời cao
Thấu cho nổi nhớ dâng trào trong con.
Nghỉ suy cùng tận mỏi mòn,
Hay là gặp lại đêm toàn chiêm bao....

 Dương Xuân Triều

Cùng Tác Giả / Đề Tài